Vietnam

CHUYỆN ĐÔNG LÀO: Mưa đỏ, mưa đen

Phim Mưa Đỏ vừa chiếu ở Việt Nam được chính quyền trong nước cho là rất thành công về mặt doanh thu, và cả về mặt tuyên truyền. Song phim này lại vướng phải những phản biện gay gắt.

Theo nhiều người, đành rằng làm nghệ thuật thì phải có sự hư cấu nhưng hư cấu không có nghĩa là bóp méo sự thật, bóp méo lịch sử như Mưa Đỏ đã làm. Và rằng làm phim lịch sử mà không trung thực thì đâu có giá trị. Dù CS có cố gắng bóp méo sự thật để tuyên truyền thì sự thật vẫn cứ là sự thật. Vì thế, hoàn toàn đúng khi có vị cho rằng cảnh lính Việt Nam Cộng Hòa đốt tù binh VC trong Mưa Đỏ trở thành một ví dụ điển hình cho mối quan hệ căng thẳng giữa hư cấu và lịch sử. Và rằng điện ảnh, khi chạm đến ký ức chiến tranh, cần tôn trọng sự thật.

Một điều nữa, đó là trong khi bóp méo sự thật thì Mưa Đỏ không hề đề cập sự khổ đau của thường dân vô tội vì đạn bom của CS. Chẳng hạn vụ “Đại Lộ Kinh Hoàng,” dân bị thương vong rất nhiều vì CS pháo kích.

advertisement

Phim Mưa Đỏ ca ngợi bộ đội Bắc Việt chiến đấu bảo vệ Cổ thành. Nhưng Cổ thành thuộc chủ quyền của Việt Nam Cộng Hòa thì bộ đội bảo vệ cái gì, hay chỉ xâm lược gây chiến tranh tương tàn? Người ta vẫn nhớ mãi bức hình chụp hai người lính của hai bên khoác vai nhau thì đủ hiểu sự khao khát hòa bình của lớp trẻ hai miền lúc đó như thế nào. Chính cái suy nghĩ tay sai của nhà cầm quyền Bắc Việt “đánh cho Trung Quốc, đánh cho Liên Xô” đã đưa tuổi trẻ Việt Nam vào thế phải giết chóc lẫn nhau.

Làm phim Mưa Đỏ, Tuyên Giáo CS tỏ ra chỉ muốn nhồi nhét vào đầu thế hệ trẻ cái tư tưởng định hướng. May là vẫn còn nhiều nhân chứng sống để nói lên sự thật mà CS muốn che giấu. Không thì các thế hệ con cháu vài mươi năm nữa chẳng biết đâu mà lần và sẽ có những suy nghĩ lệch lạc, méo mó.

Tướng CS Nguyễn Hồng Quân từng kể rằng ở trận Quảng Trị, bộ đội chết rất nhiều. Ông  cho biết trong 81 ngày chiến đấu thì 81 đại đội qua sông mà không có ai trở về. Điều này cho thấy CS Bắc Việt thí quân một cách khủng khiếp, xem mạng người như cỏ rác.

CS lúc nào cũng hô hào hòa hợp, hòa giải dân tộc. Nhưng Mưa Đỏ lại cho thấy họ ra sức đào sâu hận thù bằng sự dối trá.

Có ý kiến rất hay, đó là thay vì đọc Mưa Đỏ của Chu Lai, người ta nên đọc Mùa Hè Đỏ Lửa của Phan Nhật Nam vì nó chân thật.

Giống Chu Lai, nhà văn CS Anh Đức từng viết những điều dối trá trong tiểu thuyết Hòn Đất của mình. Trong đó ông ta vu khống người lính VNCH là tàn ác, giết dân. Vì thế có người cười rằng: “Hòn Đất mà biết nói năng, thì thằng Anh Đức hàm răng chẳng còn.” Những kẻ cầm bút bẩn thỉu như Chu Lai, Anh Đức thực chỉ đáng gọi là THẰNG.

Có vị cho rằng việc đốt xác, có thể trong đó có những người chưa chết hẳn, là hành động dã man của lính Trung Quốc diễn ra tại Lão Sơn trong chiến tranh Trung – Việt lần thứ hai năm 1984. Và rằng tình tiết rùng rợn này biết đâu đã nhập tâm những người làm phim Mưa Đỏ rồi gán ghép cho lính VNCH.

Không loại trừ bộ đội Bắc Việt đã từng thiêu sống tù binh VNCH rồi vu ngược cho lính VNCH về tội ác này. Vấn đề là tại sao Tuyên Giáo không làm phim về chiến tranh Việt – Trung trong có cảnh lính Trung Quốc thiêu sống bộ đội Việt, mà lại làm phim vu lính VNCH thiêu sống bộ đội Bắc Việt. Hỏi tức là trả lời.

advertisement

Rốt cuộc, sự thật là chẳng hề có chuyện lính VNCH thiêu sống tù binh Bắc Việt. Cũng như chẳng hề có chuyện Lê Văn Tám nào tự thiêu để đốt kho đạn của Pháp. Chỉ có sự dối trá CS nhằm lừa gạt nhân dân, nhưng chưa chắc đã lừa được ai. Thời nay không phải thời xưa để thích lừa ai thì lừa. Ai nhẹ dạ mới tin.

Giỏi lắm là lừa được mấy đứa con nít.

The post CHUYỆN ĐÔNG LÀO: Mưa đỏ, mưa đen appeared first on Saigon Nhỏ.

 

Show More
Back to top button