
Chính trường Việt Nam vào những tháng cuối năm 2025, trở nên nghẹt thở, bão táp dồn dập. Đại Hội Đảng CSVN 14 dự kiến diễn ra vào đầu năm 2026 đang trở thành một trận quyết đấu âm thầm nhưng khốc liệt giữa ba trung tâm quyền lực: Tô Lâm-Bộ Công An, Phan Văn Giang-Bộ Quốc Phòng và Phạm Minh Chính-Chính Phủ.
Đằng sau những nụ cười chính trị, là những nước cờ loại trừ khốc liệt, kết thúc số phận của đối thủ…
Có thể nói, những ngày nửa đầu Tháng Mười năm 2025 vừa qua, mạng xã hội Việt Nam bàn tán sôi nổi về cuộc bỏ phiếu kín của 16 thành viên Bộ Chính Trị CSVN, mục đích là bầu chọn 1 trong 3 ứng cử viên: Tổng Bí Thư Tô Lâm, Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Phan Văn Giang và Thủ Tướng Phạm Minh Chính ngồi vào chiếc ghế tổng bí thư của nhiệm kỳ tới.
Dù chưa rõ thực hư nhưng kết quả cuộc bỏ phiếu được tiết lộ đã tạo nên một cơn địa chấn ngay trong chính trường Việt Nam, giai đoạn chuẩn bị Đại Hội Đảng 14. Theo đó, hai gương mặt nổi bật nhất thời gian qua là Tô Lâm và Phạm Minh Chính bất ngờ thất bại trước đối thủ ít nổi bật hơn là Phan Văn Giang. Theo đó, trình tự số phiếu của ba người như sau: Phan Văn Giang đạt 9/16; Tô Lâm đạt 6/16; Phạm Minh Chính đạt 1/16.
Kết quả là minh chứng cho nhiều điều về thế lực, tham vọng và động cơ của các phe phái trong nội bộ Đảng CSVN hiện nay. Đáng nói trước đó, cũng mạng xã hội lan truyền một bảng danh sách 17 ủy viên Bộ Chính Trị cùng chức vụ của họ sau Đại Hội 14, ông Giang được bố trí ngồi ghế chủ tịch nước, Tô Lâm vững chắc chức tổng bí thư và ông Chính thì về hưu.
Kể từ khi cố Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng đẩy mạnh công cuộc đốt lò chống tham nhũng, chiếc ghế quyền lực này trở nên uy quyền và ngày càng thể hiện sự tối cao hơn bao giờ hết.
Đặc biệt, sau khi Tô Lâm kế tục thì nó trở thành mục tiêu tranh đoạt sống còn của các phe phái. Nắm trong tay Nội Chính- Công An, ông Tô Lâm thẳng thanh trừng “không vùng cấm” phe phái đối thủ. Ban đầu cứ tưởng phe Phạm Minh Chính-Chính Phủ đủ sức chống chọi nhưng càng về sau càng thảm bại khiến chiếc ghế thủ tướng bị lung lay.
Trái lại Phan Văn Giang, được sự trợ giúp của Chủ Tịch Nước Lương Cường, ông Giang cùng Quân đội âm thầm đứng ngoài cuộc đấu đá, tranh thủ thời gian yên ổn để củng cố lực lượng.
Đầu Tháng Mười, Đảng bộ Quân Đội công bố số đại biểu tham dự Đại Hội Đảng 14 là từ 61 đến 63, một con số áp đảo so với số đại biểu của các đoàn như Công An, Chính Phủ, Quốc Hội, Mặt Trận Tổ Quốc… âm thầm nhưng trỗi dậy mạnh mẽ ở giai đoạn nước rút, giai đoạn các đối thủ ít nhiều bị sứt mẻ sau những cú va chạm. Phe Quân đội thật đáng gờm, đang là biểu tượng sức mạnh thách thức nhóm “Ngũ Cột” đang bị lung lay.
Chẳng cần phải suy ngẫm nhiều, phe Công An, phe Quân đội và phe Chính Phủ chính là ba thế lực tiêu biểu ở chính trường Việt Nam hiện nay.
Mặc dù cuộc bỏ phiếu trên, không được truyền thông CSVN công bố, nhưng nếu là thật thì với con số “9/16” cho ông Giang, không chỉ cho thấy phe quân đội hiện đang có ưu thế rõ rệt, mà còn áp đảo Bộ Chính Trị nơi có nhiều quyết định quan trọng được định đoạt. Quân đội lại có hệ thống hoạt động riêng, mạng lưới cán bộ lẫn cơ quan tình báo trải dài từ trung ương xuống đến địa phương. Họ không chỉ có mỗi nhiệm vụ quốc phòng, mà còn kiểm soát cả an ninh. Họ có đường dây ngầm đủ tạo ra những áp lực đủ lớn đến Bộ Chính Trị, điều mà Bộ Công An hay Chính Phủ từ trước giờ chưa đạt được.
Tô Lâm, với 6/16 phiếu, dù là ứng viên nặng ký, có phe cánh Nội Chính- Công An hỗ trợ nhưng chiếm số phiếu ít hơn ông Giang, rõ ràng đang bị thế lực của quân đội thách thức. Nhiều ủy viên Bộ Chính Trị có thể muốn phe Công An mạnh, nhưng không muốn một công an quá mạnh độc chiếm quyền lực trung ương. Họ có thể e ngại về việc mất cân bằng quyền lực, sự thống trị của công an có thể tạo ra phản ứng ngược, từ quân đội cho đến hệ thống hành pháp, và đến các lực lượng địa phương. Cho thấy, dù đang rất mạnh nhưng Tô Lâm- Bộ Công An vẫn đang bị kiềm chế bởi giới hạn nội bộ.
Phạm Minh Chính chỉ có 1/16 phiếu, con số gần như biểu tượng cho sự bị cô lập. Dù ông Chính là thủ tướng, đứng đầu bộ máy hành pháp, điều này cho thấy phần lớn các ủy viên Bộ Chính Trị không tin ông là người có thể làm tốt vai trò Tổng Bí Thư nhiệm kỳ tới, hoặc đơn giản là không muốn trao cho Chính Phủ thêm quyền lực chính trị. Kinh tế khó khăn, nhiều dự án lớn bị phanh phui có sai phạm, áp lực từ công an trong việc điều tra các vụ án kinh tế… tất cả làm suy yếu vị thế của ông Chính trong mắt nhiều người.
Từ kết quả cuộc bỏ phiếu cho thấy, nếu Phan Văn Giang giành được ghế tổng bí thư, quân đội sẽ có thêm tiếng nói quyết định trong cơ cấu lãnh đạo Đảng – Nhà Nước. Công an vẫn giữ vị trí mạnh, nhưng không vượt qua quân đội trong việc kiểm soát quyền lực chính trị trung ương. Chính Phủ sẽ bị giảm vai trò chính trị, bị ràng buộc chặt chẽ bởi các lực lượng quân đội và công an.
Nếu Tô Lâm và phe Công An muốn lật ngược tình thế, họ phải có nhiều hơn sự đồng thuận ủng hộ trong Ban Chấp Hành Trung Ương, vận động thêm nữa các đại biểu đại hội từ các địa phương, tạo ảnh hưởng qua công tác tư tưởng, ngưng trấn áp tiếng nói đối lập và kiểm soát tốt thông tin nội bộ. Đặt trường hợp phe Công An không giành lại thành công chiếc ghế Tổng Bí Thư, thì với những hoạt động này, họ cũng giữ được rất nhiều vị trí then chốt quan trọng ở Bộ Chính Trị và Ban Bí Thư để cân bằng quyền lực.
Nói đây là cuộc chiến của 3 cá nhân và 3 phe, nhưng thực ra gần như không còn cơ hội cho phe Phạm Minh Chính- Chính Phủ làm nên chuyện. Cơ hội mong manh còn sót lại, phe Chính Phủ CSVN cần có những nhân sự thật sự có tâm-có tầm để đưa ra những kế sách ổn định nội bộ, vực dậy nền kinh tế đang suy thoái, qua đó tạo dần dần uy tín nội bộ, đạt được điều này rồi hãy tính bước kế tiếp gây ảnh hưởng đến Bộ Chính Trị như thời cựu Thủ Tướng Nguyễn Tấn Dũng. Tuy nhiên, thời gian từ đây cho đến Đại Hội Đảng 14 còn quá ít để phe Chính Phủ làm được nhiều việc giữa bối cảnh hỗn độn.
Kịch tính từ số phiếu chỉ phản ánh phần nổi của tảng băng. Còn phần chìm, chính là từ đây các đối thủ sẽ ra sức thực hiện các cuộc vận động, thỏa hiệp, đánh đổi, cả tiền bạc và quyền lực. Liệu Phan Văn Giang- Bộ Quốc Phòng có thành công khi trong vai trò quốc phòng lại nắm luôn lĩnh vực chính trị ? Liệu Tô Lâm- Bộ Công An có chấp nhận thua cuộc, để vụt mất chiếc ghế Tổng Bí Thư đã giúp họ có uy quyền tột bục như thời gian qua? Liệu Phạm Minh Chính- Chính Phủ CSVN, cam chịu phận “kẻ lót đường cô độc” trong cuộc đua chính trị.
Theo tôi, con số 6/16 phiếu, chưa thể kết luận phe Công An đã thua thế. Đây có thể là cơ hội để ông Tô Lâm nhìn nhận ra đối thủ thực sự của mình là ai? Bộ Công An dưới thời Tô Lâm đang là một bộ siêu quyền lực, họ nắm hệ thống pháp luật, kiểm soát thông tin, giám sát nhân sự, sẽ không chấp nhận thế “công an trị” bị đe dọa.
Việc không giành được nhiều phiếu trong cuộc “bỏ phiếu kín” vừa qua có thể là chiến lược của Tô Lâm- Công An thăm dò đối thủ, chưa đến hồi đi các bước tiếp theo là tung miếng đánh cuối cùng, bởi mới có câu “ba mươi chưa phải là Tết.”
Chính trường Việt Nam chưa bao giờ thiếu bất ngờ. Một phiếu bầu, một động thái nhân sự, hay thậm chí một phát biểu tưởng chừng nhỏ, đều có thể làm thay đổi cục diện. Cuộc chiến quyền lực vẫn tiếp diễn lặng lẽ, nhưng quyết liệt.
The post Cơn địa chấn chính trường Việt Nam trước Đại Hội 14 appeared first on Saigon Nhỏ.