Vietnam

Cướp chính quyền – của ai, cho ai?

Ngày 2 Tháng Chín, 1945, Quảng trường Ba Đình chật ních người. Hồ Chí Minh đọc Tuyên ngôn Độc lập, mở đầu bằng câu văn vay mượn từ nước Mỹ: “Tất cả mọi người sinh ra đều có quyền bình đẳng”Câu ấy vốn của Thomas Jefferson từ năm 1776, nay được “tái chế” để mở màn cho một kỷ nguyên mới. Nhưng nếu lịch sử công bằng, phải hỏi: độc lập ấy là công sức của ai? Toàn dân Việt, hay chỉ riêng của một đảng phái mang tên Cộng sản?

Một thế kỷ kháng Pháp – máu của toàn dân

Người Pháp đặt ách cai trị từ cuối thế kỷ XIX. Từ đó, phong trào kháng chiến dâng lên như sóng: Cần Vương với Phan Đình Phùng, khởi nghĩa Yên Thế của Hoàng Hoa Thám, rồi Đông Du, Duy Tân, Đông Kinh Nghĩa Thục, Việt Nam Quốc Dân Đảng với Nguyễn Thái Học. Bao người đã ra pháp trường, để lại câu thơ bất hủ: “Không thành công thì thành nhân.”

advertisement

Những hy sinh đó chẳng lẽ chỉ là “phụ trang” trong cuốn sử của Đảng CS? Không. Đó mới chính là dòng máu nuôi dưỡng khát vọng độc lập, để 1945 mới có cơ hội bùng nổ.
Khoảng trống quyền lực và thời cơ. Tháng Ba năm 1945, Nhật đảo chính Pháp. Chính phủ Trần Trọng Kim ra đời. Trong thời gian ngắn ngủi, chính phủ ấy ban hành nhiều cải cách: bỏ chữ Hán, dùng quốc ngữ, mở mang giáo dục, chuẩn bị hiến pháp. Nếu có thêm thời gian, biết đâu nước Việt đã có một con đường ôn hòa hơn.

Nhưng lịch sử vốn không cho cơ hội lần hai. Tháng Tám, Nhật đầu hàng. Khoảng trống quyền lực mở ra. Việt Minh – vốn được tổ chức kỹ, lại có sẵn khẩu hiệu hấp dẫn quần chúng,  lập tức hành động. Họ chiếm phủ Khâm sai, kho bạc, trại lính, bưu điện. Một cuộc “cách mạng” diễn ra chóng vánh, phần nhiều dựa trên sự rút lui của Nhật hơn là đánh đấm.

Giành hay cướp? Nói “giành chính quyền” nghe đẹp. Nhưng nhiều sử gia gọi đúng tên: đó là một cuộc “cướp chính quyền.” Bởi lẽ, ngoài Việt Minh, lúc đó còn nhiều lực lượng khác: Quốc Dân Đảng, Đại Việt, các giáo phái Cao Đài, Hòa Hảo. Ai cũng có công kháng Pháp, chống Nhật. Nhưng chỉ có Việt Minh nhanh tay đoạt lấy ngọn cờ.

Một giai thoại đáng nhớ: tại miền Bắc, nhiều nơi Việt Minh còn mặc cả với lính Nhật để được “bàn giao” kho súng. Ở Hà Nội, khi quần chúng kéo về quảng trường, phần đông là nông dân, tiểu thương, chưa hiểu rõ “độc lập” là gì, chỉ biết có cơm ăn áo mặc. Việt Minh giăng cờ đỏ sao vàng, đưa Hồ Chí Minh ra đọc Tuyên ngôn. Thế là xong: một chính quyền mới ra đời, không qua bầu cử phổ thông, mà qua một cuộc chiếm hữu chính trị.

Sau độc lập: thanh trừng đồng minh.

Ngay sau đó, Việt Minh lập “Chính phủ liên hiệp” với Quốc Dân Đảng và Đại Việt. Nhưng đó chỉ là màn kịch. Đến 1946, CSVN mở chiến dịch đàn áp, vu cho đối thủ “Việt gian, phản động”. Hàng loạt đảng viên Quốc Dân Đảng bị thủ tiêu, nhiều lãnh tụ bị bắt bớ. Tại miền Nam, các giáo phái Cao Đài, Hòa Hảo từng được mời hợp tác, nhưng rồi cũng bị trấn áp bằng súng đạn. Nguyễn Tường Tam (tức nhà văn Nhất Linh), Bộ trưởng Ngoại giao trong chính phủ liên hiệp, sớm nhận ra trò độc tài của cộng sản.

Thế đấy, độc lập 1945 đâu phải khúc nhạc đoàn kết toàn dân, mà là màn mở đầu cho một chuỗi thanh trừng đẫm máu.

Công hay cướp? Công lao của Việt Minh là biết chớp thời cơ, tập hợp quần chúng, giương ngọn cờ độc lập. Nhưng bảo rằng độc lập 1945 chỉ nhờ Đảng Cộng sản thì hoàn toàn sai.

advertisement

Đó là sự tích tụ từ nhiều thế hệ, nhiều phong trào, nhiều chí sĩ. Việt Minh chỉ là kẻ “ra tay chót”.

Nói nôm na: nếu cả dân tộc đã đổ công làm ruộng, gieo giống, tưới tắm, thì đến ngày mùa, Việt Minh là kẻ nhanh chân cướp lúa vào kho riêng, rồi tuyên bố: “Đây là thành quả của chúng tôi”.

Di sản độc quyền

Dân tộc Việt phải trả giá bằng hàng triệu sinh mạng. Nếu độc lập thật sự là của toàn dân, thì đáng lẽ đất nước đã có cơ hội đi con đường khác, ít máu xương hơn, nhiều tự do hơn.

Thay vào đó, độc lập bị “độc quyền hóa.” Lịch sử bị viết lại chỉ còn một đảng, một lãnh tụ.

Còn các lực lượng quốc gia, các anh hùng không cộng sản, bị xóa tên hoặc bôi nhọ.

***

Mỗi mùa thu Tháng Chín, nhà nước CS vẫn rầm rộ kỷ niệm “Quốc khánh,” ca ngợi “công ơn Đảng và Bác Hồ.” Nhưng lịch sử công bằng hơn nhiều. Sự thật là: độc lập 1945 là thành quả chung của toàn dân Việt Nam. Cộng Sản Việt Nam chỉ là kẻ nhanh tay cướp chính quyền, rồi nhận công riêng. Chính quyền thì họ có thể chiếm, nhưng công lao thì lịch sử không bao giờ cho phép một thiểu số độc quyền. Và đó là bài học để lại: một dân tộc chỉ thật sự độc lập khi thành quả của nó không bị bóp méo thành đặc quyền của bất kỳ đảng phái nào.

(Melbourne, Úc)

The post Cướp chính quyền – của ai, cho ai? appeared first on Saigon Nhỏ.

 

Show More
Back to top button