
Khi xe tôi dừng lại ngã tư đèn đỏ buổi sáng sớm đi công việc, đường còn vắng tanh, mây hồng của mùa thu Tháng Chín nhè nhẹ bao phủ cả bầu trời, ngày thứ sáu nên ít xe vào buổi sáng hơn mọi ngày, chắc là ngày cuối tuần nên ai cũng muốn làm việc ở nhà; nhìn qua hai bên đường chỉ có mỗi xe của tôi.
Bất chợt hai người vô gia cư ở hai phía trái và phải nhào ra, mỗi người một cái cây dài nhúng sẵn nước xà bông, giành nhau lau kiếng xe phía trước, và hai bên cho tôi, xong lau khô lập tức. Ngồi trong xe, tôi vội vàng xua tay, đầu lắc lia lịa nói “no… no,” nhưng họ đã lau xong rồi, tội bắt buộc hạ kiếng xuống bỏ vào cái lon sắt của mỗi người 50 xu.
Đèn xanh bật lên, khi chạy được một khoảng, tôi định thần, nghĩ 50 xu bây giờ có mua được gì đâu, hồi xưa cách đây cả chục năm thì họ còn mua được 2 điếu thuốc, bây giờ chắc chỉ được nửa điếu thôi! Tôi hối hận sao cho họ ít quá, mà thực sự họ làm bất thình lình và quá nhanh làm tôi không kịp phản ứng, hai người lại giành lau một cái kiếng xe, tôi không biết phải cho ai nữa, lục trong ngăn để café trong xe, thấy còn 4 cái 25 xu nên chia đại cho hai người.
Đến metro, tôi đậu xe để lấy metro đi vào downtown cho bớt kẹt xe.
Trời mùa thu lành lạnh, gió thổi lùa vào trong áo, tôi rùng mình, đẩy cửa metro bước vào bên trong, trên sàn đất hai ba người vô gia cư nằm la liệt, mỗi người nằm một kiểu, người thì co quắp vì không đủ quần áo lạnh, đôi lông mày nhíu lại, kẻ thì ngủ thật say, khuôn mặt thanh bình thoải mái như trên chiếc giường nệm ấm êm vậy. Lẽ ra họ không được ngủ trong metro như thế này đâu, chắc người an ninh của nơi đây đã thấy tội nghiệp nên không nỡ đuổi họ ra khi trời trở gió thu.
Đi một khúc vào trong, tôi bắt gặp một em trai nhỏ khoảng 6-7 tuổi, ngồi bên cạnh đứa em gái 4-5 tuổi, khuôn mặt lấm lem, tóc bết vào đầu, người anh đang móc trong túi áo ra một bịch nilon nhỏ, trong đó có một chút cơm mới xin với vài miếng thịt gà, nó mở ra bốc bỏ vào miệng em với bàn tay đen òm không cần muỗng nĩa, cô bé nhỏ nhai ngấu nghiến, vẻ đói lắm, lấy tay giằng chiếc túi nilon, cho hẳn miệng vào ăn một cách thèm thuồng.
Ông đi qua, bà đi lại, mọi người bận rộn buổi sáng, đi thật nhanh, không ai để ý đến cảnh vật chung quanh, những người ăn xin hình như cũng bắt đầu làm việc vào giờ này, họ đứng giữ cánh cửa metro nặng chịch cho khách vào, ai thương thì cho 50 xu, ai bận quá, không có tiền lẻ, không cho cũng chẳng sao. Họ làm việc hối hả cũng như chúng tôi vội vàng đến sở vậy.
Nghĩ lại thấy mình đầy đủ, may mắn hơn họ nhiều quá, tôi ước mong sao có thể chia sẻ một chút gì bình thường nhưng ấm áp như một bữa cơm, một ly café, một chén soup nóng cho họ, như ông già Noel phát quà cho những em nhỏ có những ước mơ mà không thực hiện được.
***
Ở một đoạn sâu bên trong, bất giác tiếng đàn guitar hun hút vọng ra với nhạc phẩm Cô Đơn quen thuộc, gần gũi của Nguyễn Ánh Chín được một người đàn ông có tuổi, tóc muối tiêu, đeo cặp mắt kính đen của người mù, âm thanh trầm bổng réo rắt vẻ tiếc nuối, mang theo nỗi nhớ nhung của một quá khứ không nguyên vẹn. Ông ngồi trên một chiếc loa vuông, mặc bộ đồ lính của thời VNCH hồi xưa, một chân đi botte, còn một chân lủng lẳng… chỉ là ống quần không.
… Người hỡi cho tôi quên đi bao nhiêu kỷ niệm xa xưa
Người hỡi cho tôi quên đi bao nhiêu mộng đẹp nên thơ
Tình yêu đã chết trong tôi nụ cười đã tắt trên môi
Chỉ còn tiếc nuối khôn nguôi cô đơn bơ vơ, tiếng hát lạc loài….
(Cô đơn- Nguyễn Ánh 9)
Nghe bài hát Cô Đơn quen thuộc vang lên trong metro, nhiều người Việt đã tìm đến chỗ phát ra tiếng đàn, một số đứng lại thưởng thức, một số ngắm nhìn ông thương cảm rồi nhẹ nhàng bỏ vào bao đựng đàn mà ông để trước mặt những tờ giấy 50, 20,10 cad như lòng tri ân. Lẫn trong những tờ giấy bạc khách cho trong bao đựng đàn, tôi đọc được dòng chữ ông viết nguệch ngoạc, chữ này trồng lên chữ kia vì ông nhìn không rõ, trên tấm bìa carton “Cám ơn tấm lòng tốt của quý khách cho những người lính Thương Phế Binh VNCH còn sống sót và bị lãng quên tại quê nhà.”
Đã 50 năm sau ngày miền Nam bị cưỡng chiếm, người dân trong nước vẫn sống đời cơ cực mất tự do nhân quyền, còn những người Thương phế binh VNCH thì ra sao đây? Họ sống bên ngoài xã hội, bị lãng quên và nghèo đói. Những cơ quan nào ra tay giúp đỡ thì bị nhà cầm quyền CS tìm cách chống đối, bắt bớ, trừng phạt; phần lớn họ đã trên 70, nhiều người đã âm thầm nằm xuống vì bệnh tật, tù đày, hoặc vì tuổi tác.
Mảnh giấy của người đàn ông trong metro, như một lời nhắc nhở cuộc sống an nhàn của chúng tôi vào thời ấy chính là do sự hy sinh của những người lính xả thân vì tổ quốc, họ đã mang trách nhiệm của người trai, vì tổ quốc lâm nguy, yêu dân tộc nên đã bỏ gia đình, làng mạc, người thân, ra chiến trường nhằm mang lại hòa bình cho những người họ yêu thương. Giờ đây cuộc chiến đã chấm dứt, họ trở về trong niềm đau bại trận, đau cả thể xác lẫn tinh thần mà cả cuộc sống tương lai không thể nào quên!
Tôi đứng ngắm nhìn ông yên lặng đàn, những ngón tay móc trên phím dây khéo léo và tài tình, ông để cả tâm hồn vào bản nhạc, nhất là hai câu cuối của điệp khúc
Nghe như chim trời phiêu lãng
Theo mây trời lang thang rong chơi cùng năm tháng.
Ôi đêm đêm cùng tiếng hát
Cho vơi niềm thương nhớ còn gì cho ước mơ
Ông đàn nhẹ tênh và nắn nót từng chữ … “còn gì cho ước mơ” nghe lòng trĩu nặng cảm xúc, ưu tư.
Những người xung quanh đứng nghe, nói với nhau:
-Ông ấy góp tiền của khách qua đường rồi gởi về cho những người bạn TPB VNCH của ông, ông gởi về một năm mấy lần để nuôi họ vì chính quyền đã không màng tới họ nữa, rất thương tâm.
Ông đã không lành lặn, lại phải gánh theo một gánh nặng bên kia bờ Đại Dương nữa! thật đúng với câu châm ngôn: Lá lành đùm lá rách, tôi thêm vào lá rách đùm lá…tả tơi!
***
Hai chiếc vé trong túi áo khoác mà tôi vừa mới mua của một người trong ban tổ chức để tham dự gala ngày 7 Sept 2025 của nhóm Les Perles, tại nhà hàng Tongpor gồm hai mục đích:
-Ủng hộ làm bữa cơm tình thương cho những người vô gia cư Montreal Canada, quê hương thứ hai đang cưu mang những người Việt Nam chúng ta từ những năm 1975, ông bà cha mẹ đã nằm xuống vì tuổi cao, thế hệ tiếp nối thứ hai, thứ ba, đã rất thành công trên miền đất hứa. Họ đang lập nghiệp, sáng tạo và xây dựng, đóng góp tích cực vào sự phát triển của đất nước Canada đa văn hóa, như một đóng góp tri ân xứ sở thân yêu này.

-Gây quỹ cho những người Thương Phế Binh VNCH, thế hệ chúng tôi cũng đã chịu ơn các anh chiến sĩ trong vài năm đầu của trận chiến, được an lành cắp sách đến trường. Thực sự, giúp đỡ TPB VNCH phải là một trách nhiệm, rất nên làm thành phong trào để các anh không bị bỏ quên bên lề cuộc sống.
Những party khác có thể bỏ qua, nhưng ủng hộ cho người đã hy sinh một phần thân thể của họ ngoài mặt trận cho cuộc sống yên lành của chúng ta… làm sao tôi có thể làm ngơ!
Đây là năm thứ tư mà Les Perles tổ chức, chương trình rất phong phú và đặc sắc, tôi thấp thỏm chờ đến ngày để được thưởng thức.
Khi đến hơi sớm một chút, ban tổ chức lăng xăng trang trí sân khấu, người thổi bóng, kẻ giăng hoa, sửa soạn projector cho những slideshow chiếu trên màn ảnh, tất cả rất bận rộn, nhưng hân hoan và đoàn kết.
Ban nhạc gồm hai anh Nguyên Lộc và Hữu Thọ phụ trách keyboard, dàn loa âm thanh được bảo trợ bởi Phong Lê, trị giá 500$ do anh Sơn của nhà hàng phở Mimi ở Montreal sắp xếp.
Phần dẫn chương trình đến 4 người MC gồm hai nam, hai nữ, cho khách tham dự thấy được sự trân trọng của ban tổ chức.
Chương trình thật đồ sộ với 350 người tham gia, chật hết cả khán phòng tiếp tân có sức chứa đến 400 người. Có sự hiện diện của ông chủ tịch cộng đồng người Việt tại Montreal, với tư cách khách tham dự; vài người khách đến từ xa như Mỹ, Úc.
Tôi được biết Les Perles là những viên ngọc trai trắng, quý, tự nó sẽ góp nhặt sao cho bản thân sáng long lanh qua những hành động tốt, lòng nhân ái, san sẻ cho người thiếu may mắn. Chuỗi hạt trai này sẽ được kết nối dài hơn theo ngày tháng với số người thiện lành, tâm Bồ tát.
Những nhà hảo tâm bảo trợ cho chương trình gồm:
-Clinic LuQi therapeutique tặng 1 carte Cadeau có giá trị $300 cho dịch vụ 3 lần massage bấm huyệt.
-Bức tranh với tựa đề Đường Về của nghệ sĩ Nhung Bùi giá $200
-Gội đầu dưỡng sinh, một voucher 110$ của thương hiệu Lotus relaxation spa, chủ nhân là cô Huỳnh thị Xuân Hồng.
-Chị Phan T Mai Trinh tặng hai chiếc bóp dạ hội có giá trị $100/chiếc
-Cô Phương Võ, tiệm Ongles 4 saisons tặng một voucher, trị giá $50.
Chương trình văn nghệ thật đặc sắc với những tiếng hát hàng đầu của Montreal, các ca sĩ: Xuân Thảo-Lê Duy, Mai Thy, Miên Thúy, Phan Duy, cùng các ca sĩ địa phương rất có chất lượng.
Ngoài ra còn có những màn xen kẽ để chương trình thêm phần nổi trội: trình diễn võ thuật Vovinam của các em trong gia đình Phật Tử chùa Quan Âm, màn thổi saxophone thật sống động, trình diễn đàn tranh, thổi sáo rất đặc biệt, nhảy hiphop của nhóm trẻ “Làm như mình hay ho” thật dễ thương, và vui tươi.

Đặc biệt và là mục chính của chương trình gây quỹ là màn hoạt cảnh gồm ba ca khúc: anh đi chiến dịch của Phạm Đình Chương, Kỷ vật cho em, thơ Linh Phương, nhạc Phạm Duy, nhớ người thương binh của Phạm Duy, với tiếng đàn keyboard của anh Lê Đại Quang, hòa theo tiếng hát của anh Kevin Hiển, chị Kiều Sơn và anh Đào Trọng Quyền.
Tả những anh chiến sĩ VNCH từ giã làng quê, mẹ già, người yêu, dấn thân vào sa trường, bảo vệ sự an lành cho người ở hậu phương.
…Không quên lời xưa đã ước thề
Dâng cả đời trai với sa trường
Nam nhi cổ lai chinh chiến hề
Nào ai ngại gì vì gió sương. (Anh Đi Chiến Dịch-Phạm Đình Chương)
Rồi mùa hè đỏ lửa 1972, khói lửa ngút ngàn, đỉnh tận cùng của điêu linh, thẳm sâu của tang tóc, đẩy người dân xuống đáy địa ngục. Trước vực thẳm tử sinh, người dân miền Nam từng bước gập ghềnh, chênh vênh trên chiếc cầu định mệnh. Máu và nước mắt, thây người và khăn sô!
… Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại?
Xin trả lời, xin trả lời mai mốt anh về.
Anh trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho từng phủ kín hồn anh
Anh trở về bờ tóc em xanh
Chiếc khăn tay ngăn dòng lệ ứa. Em ơi!
(kỷ vật cho em-thơ Linh Phương, nhạc Phạm Duy)
Các anh chiến sĩ đã làm xong bổn phận của người trai thời loạn, trở về trên chiếc nạng gỗ, trên chiếc xe lăn, kẻ cụt tay, gãy chân, đi bán vé số nuôi thân và gia đình, nhưng không nỗi đau nào bằng niềm đau bại trận luôn đeo đẳng theo các anh. Xã hội mới của những người Cộng Sản đã đẩy các anh vào hoàn cảnh thật bi phẫn.
Chàng về, chàng về nay đã cụt tay
Máu đào đã nhuốm trên thây bao nhiêu quân thù
Từ ngày chinh chiến mùa thu, từ ngày chinh chiến mùa thu
(Nhớ người thương binh- Phạm Duy)
Hoạt cảnh này đã làm động lòng khán giả, có người đã rút tờ $100 ra tặng, chiếc nón của anh TPB ngồi trên chiếc xe lăn, để trên đùi khi đi bán vé số đầy ắp những tiền.
Màn văn nghệ chấm dứt trong tiếng vỗ tay vang dội, có những dòng nước mắt tuôn rơi, ngậm ngùi cho số phận của quê hương sau ngày 30/4/0975, những kỷ niệm đau thương vẫn mãi là vết thương âm ỉ, chưa lành trong lòng những người dân miền Nam tại hải ngoại.

Họ đóng rất thật, rất hay với những chiếc nón sắt, bộ quần áo rằn ri, đôi bottes de saut, chiếc thẻ bài… Lô cốt được làm bằng những bao cát như ở chiến trường thật, họ đã thuyết phục được trái tim của khán giả; có người chậm mắt kể lại kỷ niệm của những năm 1972, của 81 ngày đêm nơi chiến trường Quảng Trị, bom đạn đã xé toạc tất cả, những bức tường loang lổ máu khô, ký ức của người dân bị bứng khỏi mặt đất.
Tôi đã không ngoại lệ, cố nuốt nước mắt vào trong, rời khỏi chỗ ngồi để lên khen tặng ban tổ chức, chắc chắn họ đã phải tập dợt nhiều công phu lắm, họ đã thực hiện ngày gây quỹ này với cả trái tim, và tâm Bồ Tát!
Nhóm Les Perles không những tổ chức gala lớn này, mà còn tổ chức thêm ở những nơi nhỏ hầu gom được thêm đồng nào hay đồng đó, họ sợ rằng những người TPB VNCH không còn sống được bao lâu nữa, vì đã lớn tuổi, thêm phần bệnh hoạn, không có tiền chạy chữa thuốc men, mặt khác những người làm thiện nguyện ở trong quê hương, họ cũng đã lớn tuổi, hoặc vì một lý do an ninh nào đó, họ sợ bị làm “khó dễ.”

Do đó ban tổ chức Les Perles muốn gửi tất cả số tiền thu được, đến xu cuối cùng về cho các anh TPB VNCH lần này.
Chúng tôi ra về trong niềm hân hoan, hạnh phúc vì chương trình thật thành công, và chúng tôi đã đặt niềm tin đúng chỗ; những người vô gia cư sẽ có bữa cơm nóng ngon miệng như tôi hằng mong mỏi, cũng như những anh Thương Phế Binh VNCH sẽ có cuộc sống cải thiện hơn đến cuối đời.
Tôi cũng cầu mong cho những người có tâm tốt, có trái tim yêu thương san sẻ, sẽ mãi nhiều sức khỏe, bình an để có thể giúp lan tỏa ngọn lửa yêu thương rực sáng trong từng bước đi của chúng ta mai sau.
(Montreal, Sept’25)
The post Gây quỹ Les Perles appeared first on Saigon Nhỏ.