Vietnam

GDP 10%: Tính chính danh của Đảng và cái giá người dân phải trả

Trong bối cảnh nền kinh tế toàn cầu đầy bất ổn, việc Tổng Bí Thư Tô Lâm đặt ra mục tiêu tăng trưởng GDP trên 10% cho năm 2026 không đơn thuần là một chỉ tiêu kinh tế, mà là một mệnh lệnh chính trị.

Điều này phơi bày một sự thật cố hữu: Đảng CSVN đang ngày càng phải dựa vào những con số tăng trưởng ấn tượng để duy trì tính chính danh và sự ổn định cho chế độ, bất chấp những rủi ro và gánh nặng mà người dân phải gánh chịu.

Mục tiêu “tăng trưởng hai con số” được mô tả như một “yêu cầu bắt buộc,” một phần của “kỷ nguyên vươn mình” để trở thành quốc gia phát triển vào năm 2045. Nhưng đằng sau những khẩu hiệu hào hùng đó là một thực tế phũ phàng. Các định chế tài chính uy tín quốc tế đều đưa ra những dự báo khiêm tốn hơn rất nhiều. Ngân Hàng Phát Triển Châu Á (ADB) chỉ dự báo mức 6% cho năm 2026, trong khi Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế (IMF) còn bi quan hơn với 5,6%.

advertisement

Sự chênh lệch khổng lồ này không chỉ cho thấy sự lạc quan phi thực tế của giới lãnh đạo, mà còn hé lộ một ý đồ: con số phải đẹp, bất kể nền tảng có vững chắc hay không.

Vậy làm thế nào để đạt được một mục tiêu xa rời thực tế như vậy? Câu trả lời nằm ở việc bơm thanh khoản một cách ồ ạt vào nền kinh tế, một chính sách đầy rủi ro mà hậu quả của nó sẽ đổ lên đầu người dân. Khi nền kinh tế thực sự gặp khó khăn, với năng suất lao động thấp và gánh nặng dân số già hóa, con đường ngắn nhất để tạo ra ảo ảnh tăng trưởng là đẩy mạnh tín dụng. Thống đốc Ngân Hàng Nhà Nước đã phải thừa nhận rằng nền kinh tế đang phụ thuộc quá nhiều vào tín dụng ngân hàng, với tỷ lệ dư nợ tín dụng trên GDP đã lên tới 134% vào cuối năm 2024.

Vấn đề cốt lõi là dòng tiền này không chảy vào sản xuất, không tạo ra công ăn việc làm bền vững, và không cải thiện đời sống của đại đa số người dân. Thay vào đó, nó chảy vào các kênh đầu cơ, biến thị trường bất động sản thành một sòng bạc khổng lồ. Những con số thống kê trần trụi đã phơi bày sự thật này một cách không thể chối cãi.

Tính đến cuối Tháng Bảy, 2025, dư nợ tín dụng bất động sản đã phình to lên tới 4.08 triệu tỷ VNĐ, chiếm gần một phần tư (23.68%) tổng dư nợ của toàn nền kinh tế. Điều đáng nói hơn là sự mất cân đối nghiêm trọng trong dòng chảy tín dụng này.

Trong khi tín dụng cho người dân mua nhà với mục đích tự sử dụng chỉ tăng nhỏ giọt 1.15%, thì dòng tiền lại được đổ xô vào các doanh nghiệp kinh doanh bất động sản với mức tăng trưởng phi mã, có thời điểm lên tới hơn 10% và thậm chí 20% – cao gấp nhiều lần tốc độ tăng trưởng chung của toàn hệ thống. Tại một số ngân hàng như Techcombank, dư nợ cho kinh doanh bất động sản chiếm tới 34% tổng dư nợ của họ.

Việc bơm tiền thông qua tín dụng thực chất là một công cụ để giải cứu các doanh nghiệp bất động sản sân sau, những con nợ khổng lồ của hệ thống ngân hàng. Các doanh nghiệp này đang chìm trong một cuộc khủng hoảng nợ trái phiếu. Bất động sản là ngành có quy mô trái phiếu chậm trả lớn nhất, chiếm tới 62% tổng giá trị chậm trả trên thị trường. Tổng giá trị trái phiếu doanh nghiệp có vấn đề đã lên tới con số khủng khiếp 215,000 tỷ VNĐ.

Mặc dù nợ xấu trong lĩnh vực bất động sản tăng vọt 43.84% chỉ trong vài tháng đầu năm, các ngân hàng vẫn tiếp tục bơm tín dụng cho các doanh nghiệp này.

Mục đích thực sự của chính sách này đã lộ rõ không phải để kích thích kinh tế, mà là để đảo nợ, duy trì sự sống cho các tập đoàn đang bên bờ vực sụp đổ, tránh một cuộc khủng hoảng có thể làm lung lay sự ổn định chính trị.

advertisement

Đây chính là bằng chứng rõ ràng cho thấy dòng tiền tín dụng không phục vụ nhu cầu thực của người dân, mà đang được sử dụng như một chiếc phao cứu sinh để giải cứu các doanh nghiệp bất động sản rủi ro cao.

Hệ quả trực tiếp đối với người dân là vô cùng nặng nề. Giá bất động sản tăng phi mã, đẩy giấc mơ an cư của những người lao động chân chính ngày càng xa vời. Một lượng tiền khổng lồ được bơm ra không chỉ tạo ra bong bóng tài sản mà còn gây áp lực lạm phát khủng khiếp, bào mòn giá trị đồng lương ít ỏi.

Giá cả hàng hóa và chi phí sinh hoạt leo thang, khiến cuộc sống của người dân ngày càng khó khăn hơn. Bài học lịch sử vẫn còn đó: cú sốc tăng trưởng tín dụng 53.8% năm 2007 đã dẫn đến lạm phát kỷ lục 23% vào năm 2008, đẩy hàng triệu người vào cảnh khốn đốn.

Việc theo đuổi tăng trưởng bằng mọi giá là một sự đánh đổi nguy hiểm, hy sinh sự ổn định vĩ mô và an sinh xã hội để lấy một con số GDP hào nhoáng. Đó là con số dùng để báo cáo, để tuyên truyền về sự ưu việt của chế độ và sự lãnh đạo tài tình của Đảng. Nhưng đằng sau con số đó là một nền kinh tế ngày càng mất cân đối, một hệ thống ngân hàng chứa đầy rủi ro, và một xã hội mà khoảng cách giàu nghèo ngày càng bị khoét sâu bởi các chính sách chỉ làm lợi cho một nhóm nhỏ các nhà đầu cơ và các tập đoàn thân hữu.

Cuối cùng, cái gọi là “kỷ nguyên vươn mình” có nguy cơ chỉ là ảo ảnh đối với người dân, những người đang phải trả giá thật cho canh bạc chính trị này.

The post GDP 10%: Tính chính danh của Đảng và cái giá người dân phải trả appeared first on Saigon Nhỏ.

 

Show More
Back to top button