
LTS: Gần đây, ông Lê Đình Hiếu, con của tù nhân lương tâm Lê Đình Lượng, đã phát đi lời kêu cứu về tình trạng của cha mình trong trại giam. Sự tàn bạo và thủ đoạn tấn công người đang bị giam cầm của công an CSVN được mô tả là đang ngày càng công khai, không cần phải e dè che giấu. Lời kêu cứu không đồng bộ với thời gian của các sự kiện được kể, nhưng là lời nhắc nhở cần thiết về tình trạng tù nhân lương tâm đang bị đày ải trong ngục tối.
Tôi là con trai của ông Lê Đình Lượng,một tù nhân lương tâm hiện đang bị chính quyền Việt Nam kết án 20 năm tù giam và 5 năm quản chế theo Điều 79 Bộ luật Hình sự. Đây là một bản án vô cùng nặng nề, bất công dành cho một người yêu nước, đấu tranh ôn hòa vì quyền con người và tương lai của dân tộc.
Hiện nay, bố tôi đã bước sang ngày tuyệt thực thứ 5 để phản đối những bất công mà ông đang phải chịu đựng trong trại giam. Sức khỏe và tinh thần của ông đang suy kiệt nghiêm trọng. Ngay từ khi còn ở ngoài xã hội, ông đã mang trong mình nhiều bệnh tật, và từ khi bị giam giữ, tình trạng sức khỏe của ông ngày càng giảm sút nghiêm trọng. Gần đây, ông bị đau bệnh dữ dội, đã nhiều lần làm đơn xin được khám chữa bệnh, nhưng tất cả đều bị phớt lờ. Trong chốn lao tù, tiếng nói của người tù như ông gần như không được ai lắng nghe.
Hôm nay, mẹ tôi vừa nhận được cuộc gọi ngắn ngủi từ ông. Giọng ông yếu ớt, thều thào, nói vội vã như lời kêu cứu cuối cùng, mong muốn mọi người bên ngoài lên tiếng giúp đỡ cho ông, một người đang bị kết án oan sai.
Từ ngày tôi rời khỏi Việt Nam, một mình mẹ tôi gắng gượng thăm nuôi chồng. Tuổi già, sức yếu, mỗi lần vào trại gặp ông là bà đầm đìa nước mắt, khiến tôi tan nát trái tim.
Một người làm con mà ngay lúc này không thể giúp gì được cho bố của mình.
Mỗi lần mẹ tôi đi thăm bố về, nghe bà kể,Nhìn ông xanh xao, gầy mòn mà tôi không thể làm gì để giúp ông giành lại quyền được sống, quyền được chăm sóc y tế tối thiểu,những quyền cơ bản của một con người, một tù nhân.
Tôi viết những dòng này, tha thiết kêu gọi quý thân hữu, các tổ chức nhân quyền, truyền thông quốc tế và tất cả những ai quan tâm đến công lý và số phận của các tù nhân lương tâm tại Việt Nam, xin hãy lên tiếng ngay lúc này để cứu lấy bố tôi.
Bố tôi đã tuyệt thực sang ngày thứ 5. Mạng sống của ông đang bị đe dọa nghiêm trọng. Xin hãy giúp ông giành lại sự sống, giành lại công bằng.
Xin hãy lên tiếng đòi trả tự do ngay lập tức cho một người hoàn toàn vô tội.

Hai đứa trẻ bị trại giam Nam hà bạo hành tinh thần
Cách đây mấy hôm , sau khi nhận được tin bố tôi, ông Lê Đình Lượng đang tuyệt thực trong trại giam Nam Hà, mẹ tôi đã cùng với hai đứa con nhỏ của tôi lên đường ra thăm ông. Chuyến đi mang theo nhiều lo lắng và hy vọng, nhưng cuối cùng lại trở thành một ký ức kinh hoàng đối với các con tôi .
Khi gặp ông, dù sức khỏe đang yếu, bố tôi vẫn cố gắng trò chuyện nhẹ nhàng, khéo léo với hai đứa trẻ, để không làm các cháu phải lo sợ hay mang trong mình những hình ảnh đau buồn. Nhưng khi đến lượt mẹ tôi nói chuyện với ông, cuộc trò chuyện bị phía trại giam cắt ngang một cách vô lý dù thời gian vẫn còn.
Bố tôi phẫn nộ và kiên quyết ngồi lại, nói rằng ông sẽ không rời đi cho đến khi được nói chuyện với mẹ tôi. Trong lúc mẹ tôi ra ngoài gửi đồ ăn tiếp tế, các cán bộ trại giam đã cưỡng chế bố tôi bằng bạo lực: họ nắm cổ áo, giật mạnh, kéo ông đi ngay trước mặt hai đứa con tôi.
Hai cháu hoảng loạn, vừa khóc vừa kêu lớn: “Bà ơi, ông nội bị họ nắm cổ lôi đi rồi” Hình ảnh đó vẫn ám ảnh các con tôi đến tận bây giờ.
Dù đã mấy ngày trôi qua, nhưng nỗi kinh hoàng ấy vẫn không hề nguôi ngoai trong tâm trí các cháu. Khi tôi gọi điện hỏi thăm, các cháu kể lại với giọng run rẩy, sợ hãi, bảo rằng”Bố ơi..họ lôi ông Nội vào trong để đánh phải không, có phải ông nội thường xuyên bị đánh như thế không?”
và mỗi khi nhắc đến ông nội, các cháu lại rụt rè, tránh né bật khóc.
Tôi không chia sẻ câu chuyện này chỉ để bày tỏ nỗi đau cá nhân, mà để mọi người thấy rõ sự thật nghiệt ngã, một người đàn ông đang phải chịu án oan sai vì công lý đang bị đối xử tàn bạo, và những đứa trẻ vô tội phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng ấy.
Không ai có quyền lấy đi tuổi thơ yên bình của một đứa trẻ. Không ai có quyền bịt miệng tình thân bằng sự tàn bạo. Không một đứa trẻ nào đáng phải trải qua điều đó, và không một gia đình nào nên chịu sự tàn nhẫn chỉ vì lên tiếng cho sự thật.
Tôi mong mọi người đừng im lặng trước những bất công này. bởi chỉ khi sự thật được nhìn nhận, công lý mới có cơ hội được thực thi.
Chân thành cảm ơn tất cả sự quan tâm, chia sẻ của quý vị.
The post Lời kêu cứu khẩn cấp cho tù nhân Lê Đình Lượng appeared first on Saigon Nhỏ.