
Mưa bão lũ lụt vốn là chuyện muôn đời, là thiên tai vẫn xảy ra nhiều nơi trên thế giới. Hậu quả của thiên tai thật vô cùng tang thương thảm khốc.
Tộc Việt cư trú ven bờ biển Đông xưa nay chịu nhiều tai ương thảm họa bởi thiên tai. Ngày nay còn bị bồi thêm mối họa mới là nhân tai. Thiên tai và nhân tai đang hoành hành khắp một dải non sông.
Tộc Việt có truyện cổ tích Sơn Tinh – Thủy Tinh để lý giải chuyện lũ lụt. Trong truyện thì Thủy Tinh thua Sơn Tinh nhưng ngày nay thì con cháu Thủy Tinh đang thắng thế. Chúng đã cải tên đổi họ, dân gian và giấy tờ hành chánh đều gọi chúng là hồ thủy điện và hồ thủy lợi.
Xả đạp, xả hồ là hai thuật ngữ mới gây kinh hoàng khiếp đảm cho người dân. Mối họa này cùng với thiên tai đang gây ra thảm cảnh màn trời chiếu đất, người sống không nhà, người chết không mồ, toàn bộ tài sản của cải, mùa màng, gia súc… cuốn trôi theo dòng nước xả hồ, xả đập.
Mùa mưa, nước lũ lớn là chuyện thường, tuy nhiên nước lũ lớn rất chậm, có khi cả mấy ngày hoặc cả tuần mới gây ngập. Còn lũ do xả hồ, xả đập thì chỉ trong tích tắc. Nước xả hồ, xả đập vừa nhanh vừa mạnh, mạnh kinh khiếp, làm sập nhà, thổi tung tất cả, làm bể nát mọi thứ. Nước xả hồ, xả đập chảy xiết cuốn trôi cả cầu cống và những công trình vững chắc như món đồ chơi. Dĩ nhiên là với sức mạnh ấy thì sinh mạng con người chẳng khác nào con sâu cái kiến.
Mấy chục năm nay, mối nhân họa này là nỗi ám ảnh khiếp sợ của người dân. Mùa khô thì hồ và đập tích nước, khi mưa to gió lớn thì lại xả hết công suất. Thử hỏi thứ gì có thể chịu nổi? tiếng oán thán thấu trời xanh.
Xả hồ, xả đập hại dân, giết dân nhưng luôn được bao biện bằng cụm từ: “Xả đúng quy trình.” Nói thế này thì đúng là: Giết người đúng quy trình, hại dân đúng quy trình! Cái quy trình tàn bạo chết tiệt của bọn quan chức quyền thế! Những cái hồ và đập kia của ai? Dĩ nhiên là chẳng phải của dân, nó là của đám quan chức quyền thế, của những nhóm lợi ích, sân sau của những cán bộ bự…
Hồ, đập xây tràn lan khắp nơi, bất chấp điều kiện tự nhiên và môi trường. Hồ, đập như những trái bom hẹn giờ treo trên đầu dân. Hồ, đập đem lại lợi ích cho một thiểu số quan chức quyền thế nhưng lại là đại họa cho dân và môi trường tự nhiên. Ai ký duyệt cho xây hồ, đập? Vì sao cho xây vô tội vạ? Có lẽ không cần phải nói, vì không nói ra thì ai cũng biết!
Tôi có một lần được (chinh xác hơn là bị) theo một nhóm bạn đến nhà ông giám đốc thủy điện VS. Ngôi nhà to lớn, phong khách chưng bộ tượng phước – lộc – thọ to bằng người thật, ông ấy khoe là gỗ giáng hương. Ngoài ra còn có sập gụ, ngai rồng, tủ chè, lộc bình…dĩ nhiên cũng toàn gỗ quý, tất cả đồ vật được chạm trổ rồng, phụng, đại bàng, hổ…
Nhà ông giám đốc thủy điện VS này có lẽ là hình ảnh chung cho nhà, biệt thự, biệt phủ của đám quan chức quyền thế. Cái cách chưng bày vừa hợm hĩnh, vừa lố bịch, vừa thể hiện cái cái thói trưởng giả học làm sang. Những món đồ ấy nó nói lên cái gu thẩm mỹ thấp quá, cái vốn văn hóa nghèo nàn, quanh đi quẩn lại cũng chỉ phước – lộc – thọ, rồng, cọp, Tề Thiên, Tào Tháo…
Ông giám đốc thủy điện VS giàu lắm, mấy đứa con cho du học tự túc ở Mỹ và nay đều đã trở thành thường trú nhân hoặc là công dân Mỹ rồi. Tiền đâu ra mà giàu thế? Với ông ấy thì từ thủy điện nhưng với các quan chức thì: cạo sạch rừng rú, băm nát núi đồi, đất đai phân lô bán nền… để rồi biến thành biệt phủ, biệt thự, penhouse, condo, xe xịn, vàng, tiền, tài khoản nước ngoài, sập gụ, ngai rồng…
Cái tâm của đám quan chức quyền thế này vô cùng nhỏ bé, hạn hẹp. Cái tôi của bọn họ lại to lớn như núi. Cái ảo vọng trùm thời gian bởi vậy suốt đời kèn cựa, vơ vét lo cho bản thân và vợ con, rộng hơn chút là phe cánh băng nhóm. Đã thế còn mưu toan tồn tại đời đời bằng lăng mộ khổng lồ, tượng đài đồ sộ, thậm chí còn mượn chữ nghĩa để tô vẽ bản thân hòng lưu lại đời sau (sự xú uế). Cái đám quan chức quyền thế này tâm như hũ nút, ngoài quyền lợi và quyền lực ra thì chẳng còn biết gì đến dân nước thì nói chi đến đồng loại muôn loài hay đất rộng trời cao.
Dòng nước từ hồ, đập thành tiền chảy vào túi quan chức quyền thế. Nước xả từ hồ, đập thành dòng lũ, thành đại hồng thủy chảy vào dân, cuốn trôi toàn bộ nhà cửa, tài sản, mùa màng, gia súc và sinh mạng con người. Người dân sống trong sự vô cảm, vô trách nhiệm của quan chức quyền thế. Mô hình lãnh đạo tập thể của thể chế khiến cho quan chức ai cũng có quyền nhưng không ai chịu trách nhiệm. Ai cũng vơ vét nhưng chẳng ai chịu làm.
Những ngày qua, cả một dải Nam Trung Bộ chìm trong biển nước. Trận đại hồng thủy này nửa do thiên tai và nửa do nhân họa. Mưa to gió lớn cộng với xả hồ và đập dìm tất cả xuống dòng nước chảy xiết. Tiếng oán thán thấu trời xanh nhưng chẳng thấu được những trái tim sắt đá vô cảm của đám quan chức quyền thế. Trước thảm họa kinh hoàng như thế, quan chức quyền thế vẫn quen thói xưa nay: làm màu, lấp liếm gian trá, ngoa ngôn ngụy ngữ… hòng lẩn tránh trách nhiệm.
Trí thức thức im lặng hoặc đổ vấy cho thiên tai, một số vì quyền lợi mà hiểm độc ngụy biện cho đám quan chức, có một số rất ít ỏi dám nói lên sự thật, dám chỉ ra nguyên nhân nhân họa từ xả hồ, xả đập. Những nạn nhân của xả hồ và xả đập cũng im lặng không nói đến nguyên nhân và kẻ hại mình. Sống trong một xã hội độc tài toàn trị, bị kiểm duyệt ngặt nghèo và khủng bố dữ dội nên sợ cũng là điều dễ hiểu. Mạng xã hội kiểm duyệt từng bài viết, câu chữ, thậm chí cả từng nút bấm “like,” “love,” “angry”… Tất cả phải khen, không được chê, không được nói sự thật, không được phản biện. Mạng xã hội, văn học, văn hóa, nghệ thuật… cứ như xa lộ một chiều.
Cùng với nạn xả hồ và xả đập giờ còn một nạn khác nữa là nước ngập ở các thanh phố, đô thị: Sài Gòn, Vũng Tàu, Nha Trang, Phan Thiết, Đà Lạt, Hà Nội, Thái Nguyên… Nơi nào cũng ngập, không mưa cũng ngập, ngập ngày căng nặng và càng lan rộng. Đó là hậu quả của sự quản lý và điều hành yếu kém, vô trách nhiệm, chỉ chạy theo lợi ích cá nhân, lợi ích nhóm mà gây ra hậu quả cho toàn xã hội. Rừng rú cạo sạch, núi đồi băm nát, lấp sông rạch, lấp biển, phân lô bán nền, xây dựng vô tội vạ nhưng không có hệ thống hạ tầng tốt… nên ngập là lẽ đương nhiên.
Khổ một nỗi đám quan chức quyền thế không chịu nhìn nhận hậu quả, không chịu sửa sai, vẫn “kiên quyết, nhất định, quán triệt” chịu ngu làm sai còn dân chết mặc bay. Quan chức bất chấp sự thật đang diễn ra cứ lươn lẹo, lấp liếm dùng ngoa ngôn ngụy ngữ để chối bỏ hiện thực và tự huyễn hoặc bản thân. Dân chúng cười là nổ, nổ banh nhà lồng, nổ hơn kho đạn Long Bình. Những ngoa ngôn ngụy ngư như: “Có bao giờ được như thế này chăng?” “thế nước đang lên,” “cả thế giới bị mây mù nhưng mặt trời vẫn chiếu sáng trên xứ quỡn,” “trở thành rồng, cọp, đầu tàu, mũi nhọn, trung tâm…,” “bước vào kỷ nguyên mới, kỷ nguyên xanh, kỷ nguyên vươn mình, kỷ nguyên số, kỷ nguyên người,” “sắp xếp lại giang san.”
Giang san nào có phải là món đồ chơi puzzle hay Lego của con nít đâu mà tùy tiện gắn, ghép hay tháo rời. Vì chủ quan duy ý chí, vì cơn vĩ cuồng muốn lưu cái dấu ấn (xấu xí) cho đời sau mà đem giang san ra làm trò chơi sắp xếp nên mới ra nông nỗi này. Thật bất hạnh và vô phước cho dân ta, không biết bao giờ mới hết cái vận này?
The post Oán thấu trời xanh appeared first on Saigon Nhỏ.










