
Trong sinh hoạt cộng đồng người Việt tự do của chúng ta tiếc thay lại có một thói quen xấu như cỏ dại mọc hoang: thói chụp mũ.
Một vài người hễ thấy ai khoác cái áo không vừa mắt mình, nói câu nào không thuận tai mình, là vội vã chụp cho họ một cái mũ to tướng: nào là giả mạo, nào là bồi bút, nào là làm bằng giả, nào là “thành phần khả nghi.” Cái lối phán xét hồ đồ ấy, tiếc thay, đôi khi lại xảy ra trong đời sống người Việt, nhất là nơi xứ người, khi mà những thước đo công bằng đã có sẵn, nhưng ta vẫn cứ ưa chuộng cái thú “thầy đời.”
Câu chuyện mới đây về một cựu sinh viên sĩ quan Thủ Đức (khóa 4/72/SQTB/TD) là một ví dụ điển hình. Ông này ngày xưa có đi học, có nghị định thăng cấp chuẩn úy hẳn hoi vào đúng ngày 27 tháng Giêng năm 1973 – ngày bắt đầu thi hành Hiệp định Paris. Giấy tờ rõ ràng, nghị định in mực đen giấy trắng, lại do Trung Tướng Lê Nguyên Khang ký thay đại tướng tổng tham mưu trưởng. Thế nhưng, một số vị “tự phong chánh án” lại nhảy xổ ra, chụp ngay cái mũ “bằng giả” lên đầu ông bạn.
Thử hỏi, nếu đã muốn nghi ngờ, cũng phải có dẫn chứng, bằng cớ. Bằng giả thì phải soi từng con chữ, từng con dấu, đối chiếu văn bản, chứ đâu thể chỉ vì cái bụng mình không ưa mà chụp ngay một cái mũ “giả trá” rồi reo hò. Chụp như vậy không chỉ nhục cho người bị chụp, mà còn làm lây cái nhục ấy sang cả tập thể. What a shame!
Chụp mũ: trò dễ mà hèn
Chụp mũ người khác thì dễ lắm. Đưa cái đầu ngón tay, dán một nhãn hiệu, thế là xong. Người bị chụp mũ, nếu hiền lành, sẽ âm thầm chịu nhục. Nếu nóng nảy, phản ứng lại thì càng bị thiên hạ dòm ngó, dè bỉu. Người chụp mũ thì sung sướng như vừa lập công lớn, trong khi thực chất chẳng qua chỉ là hành động hèn hạ, không dám đối thoại thẳng thắn, không dám tìm hiểu tận ngọn ngành.
Ở ngoài xã hội, bọn cộng sản chuyên môn giỏi trò này. Không cùng ý kiến thì lập tức bị gán cho cái mũ “phản động,” “tay sai,” “gián điệp.” Còn ở trong cộng đồng người Việt tự do, đáng lẽ phải khác, lại cũng có không ít người khoái xài chiêu ấy. Bạn bè đồng đội với nhau, thay vì thương nhau, đỡ nhau, lại quay sang cắn xé nhau bằng những cái mũ vu vơ.
Cái bằng – kỷ niệm, không phải cái tội
Trường hợp vị cựu sĩ quan kia càng đáng nói hơn. Sau mấy chục năm tha phương, bạn bè bên Mỹ thương tình, lấy software vi tính làm cho ông cái bằng tốt nghiệp Thủ Đức. Chỉ là để kỷ niệm, để lộng kiếng treo tường, nhớ lại một thời giày saut, áo trận, súng AR 15, có gì đâu mà phải làm dữ! Có ai đem tờ bằng đó ra để xin chức, xin quyền, xin tiền đâu! Thế mà thiên hạ vẫn chụp cho ông cái mũ to đùng “làm bằng giả để khoe khoang.”
Xin hỏi, khoe khoang với ai? Trong cộng đồng tị nạn, hễ ai từng khoác áo lính VNCH đều đã có một niềm tự hào chính đáng. Người học Võ Bị Đà Lạt thì hãnh diện kiểu Võ Bị. Người học Thủ Đức, Quang Trung, Đồng Đế thì hãnh diện kiểu của Thủ Đức, Quang Trung, Đồng Đế. Người chỉ là nghĩa quân, địa phương quân, cũng có cái hãnh diện của riêng mình: đã cầm súng, đã đổ máu để chống lại cộng sản Bắc Việt xâm lược. Tự hào đâu có nghĩa là giả mạo.
Nói cho công bằng, trong quân ngũ VNCH, anh hùng không phân cấp bậc, không phân binh chủng. Người lính địa phương quân gác xã ấp cũng xứng đáng được trân trọng như vị tướng cầm quân ngoài mặt trận. Cái đáng quý là tấm lòng chiến hữu, cái nghĩa huynh đệ chi binh. Chúng ta cùng mặc một màu áo, cùng đứng dưới một lá cờ, cùng đối diện với kẻ thù hung bạo. Thế thì hà cớ chi lại đem cái mũ oan nghiệt chụp lên đầu đồng đội của mình?
Người ta hay nói: “Chó cứ sủa, đoàn người cứ đi.” Nhưng đoàn người mà đi trong cảnh chụp mũ loạn xạ, thì khác nào phiên chợ ồn ào, kẻ bán người mua, ai cũng muốn nói phần thắng về mình, rốt cuộc chẳng còn ai tin ai nữa.
Trong cộng đồng hải ngoại, chúng ta từng hãnh diện vì giữ được ngọn cờ chính nghĩa, giữ được di sản VNCH. Nhưng nếu không cẩn thận, những vụ chụp mũ vớ vẩn này sẽ làm mòn đi cái uy tín ấy. Người trẻ nhìn vào, thấy lớp đàn anh suốt ngày chỉ trích, bươi móc, chụp mũ nhau, thì còn đâu tấm gương để họ noi theo?
Hãy tháo mũ xuống!
Chụp mũ là thói quen xấu. Nó cố ý hạ thấp người bị chụp, nhưng đồng thời cũng hạ thấp chính người chụp. Chúng ta từng trách cộng sản vì cái thói độc tài, áp đặt, gán ghép. Vậy thì trong cộng đồng tự do, xin đừng bắt chước cái trò ấy nữa. Đối xử với nhau công bằng, trân trọng lẫn nhau, mới xứng đáng là chiến hữu, là đồng bào. Nhất là đối với những người từng một thời khoác áo lính VNCH – bất kể học ở đâu, tốt nghiệp trường nào, cấp bậc ra sao – thì cái đáng quý nhất không phải là cái bằng, mà là tấm lòng giữ nước.
Xin đừng biến tờ giấy kỷ niệm thành bằng chứng buộc tội. Xin đừng biến niềm hãnh diện thành trò đàm tiếu. Tháo cái mũ oan nghiệt xuống đi, và hãy để cho mỗi người được ngẩng cao đầu, như một chiến sĩ từng sống và từng chiến đấu cho miền Nam tự do.
Bởi vì, nói cho cùng, người lính VNCH không cần cái mũ nào khác ngoài chiếc nón sắt ngày xưa trên chiến trường.
What a shame – nếu chúng ta không hiểu điều đó.
The post Thói chụp mũ – What a shame! appeared first on Saigon Nhỏ.