Giải Trí

Võ Ngọc Chí Mỹ và những ngọn lửa trong tim không bao giờ tắt

Ngày 1 Tháng Mười, 2017, Las Vegas, thành phố ánh đèn rực rỡ, náo nhiệt và phồn hoa, đã chứng kiến một bi kịch không thể nào xóa nhòa khỏi ký ức của nước Mỹ và cả thế giới.

Stephen Paddock, một người đàn ông 64 tuổi, từ tầng 32 của khách sạn Mandalay Bay nã hàng ngàn viên đạn vào đám đông đang tham dự đêm cuối cùng của lễ hội âm nhạc đồng quê. Hơn 58 người bị cướp đi mạng sống, và hơn 800 người khác bị thương. Vụ thảm sát này trở thành nỗi đau tột cùng, đánh dấu cơn ác mộng tồi tệ nhất trong lịch sử hiện đại của Hoa Kỳ.

Paddock tự kết liễu cuộc đời mình trước khi cảnh sát kịp tiếp cận, để lại sau lưng nỗi kinh hoàng và vô vàn câu hỏi chưa có lời giải đáp.

advertisement

Nhiều năm sau, người ta mới biết rằng một cựu tù nhân từng viết thư cảnh báo Paddock: “Tôi lo lắng về cách bạn nói chuyện và tin rằng bạn sẽ làm điều gì đó rất tồi tệ.” Nhưng thư ấy, như một tiếng chuông cảnh báo vô vọng, không đến tay cảnh sát kịp thời. Giữa nỗi đau vô hạn, chúng ta lại nhớ đến những con người khác, những con người biết trân trọng cuộc sống, biết quý tự do và biết yêu thương.

Năm 1981, sáu năm sau ngày Sài Gòn sụp đổ, bà Hana Bùi cùng chồng, ông Sơn Võ, bồng bế con vượt biển tìm tự do. Họ đến Nam Dương, mang theo ước nguyện cháy bỏng: một ngày nào đó, họ sẽ đặt chân tới nước Mỹ, mảnh đất của tự do và hy vọng. Những trái tim thuyền nhân ấy, như hàng triệu con tim Việt khát khao tự do khác, đã tìm kiếm một nơi để thở, để sống, và để yêu.

Trong gia đình ấy, Michelle Võ, tên Việt Nam là Võ Ngọc Chí Mỹ, nghĩa là “quyết chí đến nước Mỹ,” ra đời tại Fullerton, California. Cô bé lớn lên trong tình thương yêu của cha mẹ và tinh thần trân trọng tự do. Michelle là cô gái thông minh, năng động, yêu đời nhưng vẫn chín chắn. Tốt nghiệp trung học Independence năm 2003, rồi cử nhân truyền thông tại University of California, Davis, năm 2007, Michelle bước vào đời bằng sự ham học hỏi và trái tim ấm áp. Làm việc tại Công ty Bảo hiểm New York Life, được đồng nghiệp yêu quý, cô vẫn giữ trong lòng ước mơ góp phần vào cộng đồng và yêu nước Mỹ sâu sắc.

Nhưng cuộc đời không chỉ toàn ánh sáng. Ngày 11 Tháng Chín 2001, khi Michelle còn trẻ, hai tòa tháp chọc trời ở New York và Ngũ giác đài ở Washington DC bị tấn công. Lúc đó, một người cháu gái của tôi cùng thế hệ với Võ Ngọc Chí Mỹ , đang ở Úc, vội muốn bay về Mỹ để hiến máu cứu người. Lệnh cấm bay được áp dụng khắp nơi, và cô bé đành chờ. Hành động ấy chứng tỏ một điều những đứa trẻ con của thuyền nhân tị nạn CS sanh ra ở Mỹ, dù da vàng mũi tẹt, chúng cũng yêu nước Mỹ chẳng thua ai!

Rồi đến ngày định mệnh 1 Tháng Mười, 2017. Michelle, lần đầu tiên, bước chân đến một đại nhạc hội đồng quê ngoài trời ở Las Vegas. Với tính cách tự lập, cô đi một mình, háo hức muốn trải nghiệm nhịp sống và âm nhạc Mỹ. Tại lễ hội, cô kết bạn với Kody Robertson, một chàng trai đến từ Ohio. Nhưng chỉ ít phút sau, bi kịch ập đến: Michelle trúng đạn vào ngực trái. Kody, trong khoảnh khắc hoảng loạn, đã bế cô chạy tìm cứu thương. Khoảng 11 giờ sáng hôm sau, bác sĩ báo tin dữ: Michelle đã không qua khỏi.

Bà Hana Bùi kể lại: “Ngày thứ Hai, khoảng 5-6 giờ sáng, Cathy ghé nhà, báo tin Michelle bị thương. Tôi nghẹt thở, nhưng vẫn hy vọng vết thương không quá nặng.” Người chị Diane cùng chồng và một số bạn bè lập tức bay đến Las Vegas. Diane nói “Michelle trước không thích nhạc đồng quê, nhưng gần đây mới thử và mê. Ai ngờ đây lại là đêm cuối cùng của Mỹ.”

Nỗi đau của gia đình là vô hạn, nhưng giữa bi kịch, tình người vẫn hiện hữu. Trên mạng xã hội, bạn bè và đồng nghiệp chia sẻ: “Michelle thông minh, lém lỉnh, tử tế và nỗ lực hơn mọi người trông đợi.” Gia đình mở trang GoFundMe để gây quỹ, chỉ trong hai ngày đã thu được hơn $50,000, đủ chi phí đưa tro cốt về San Jose, California, theo nguyện vọng của Michelle: được rải trên các bãi biển khắp nơi trên thế giới.

Giữa bóng tối, những cử chỉ nhỏ cũng có thể soi sáng tâm hồn. Tại Maple’s Bakery, Yarmouth, Maine, một khách hàng vô danh trả tiền cà phê và bánh ngọt cho 58 người chưa hề quen biết, tưởng niệm các nạn nhân Las Vegas. Ông nói: “Tiền bạc không quan trọng, tôi chỉ muốn mọi người thấy rằng còn có ai đó quan tâm, và niềm hy vọng sẽ lại được thắp lên.”

advertisement

Chủ tiệm và khách hàng đều xúc động. Một hành động nhỏ nhưng ý nghĩa lớn lao, như một ngọn lửa soi sáng giữa bão táp.

Có người hoài nghi, cho rằng cử chỉ này chỉ là chiêu quảng cáo. Nhưng Robin Ray, chủ tiệm, nói: “Chỉ có lòng từ tâm cá nhân mới thay đổi thế giới. Một cử chỉ nhỏ nhưng ý tưởng lớn lao.” Trong thế giới hỗn mang, vẫn còn những trái tim biết chia sẻ, biết thắp lên ánh sáng, và biết làm ấm lòng đồng loại.

Hôm nay, nhắc về Michelle Võ, ta không chỉ thương tiếc một mạng người vô tội, mà còn thấy trong đó giấc mơ tự do của hàng triệu con tim thuyền nhân, tinh thần yêu nước, lòng can đảm, và cả những cử chỉ nhân ái nho nhỏ nhưng đầy sức mạnh. Stephen Paddock gieo rắc đau thương, nhưng hàng triệu người vẫn nối nhau thắp lên những đốm lửa nhỏ, thành ngọn lửa hy vọng.

Võ Ngọc Chí Mỹ, xin hãy yên nghỉ. Ánh sáng bạn để lại sẽ còn trong tim những người yêu thương. Trong bóng tối, lòng trong sáng, trí nhẹ nhàng, và lương tâm thanh thản, đó là những gì còn lại, và là bài học cho những ai ở lại.

The post Võ Ngọc Chí Mỹ và những ngọn lửa trong tim không bao giờ tắt appeared first on Saigon Nhỏ.

Show More
Back to top button