
Ông Lê Minh Hưng gần như chỉ cần đứng đúng chỗ theo sự sắp đặt của giới lãnh đạo CSVN, trong khi Phạm Minh Chính dù đang cầm quyền nhưng bị siết bởi sức ép về hưu và nghi vấn trách nhiệm chính trị. Cuộc đối đầu trở nên nghẹt thở khi CSVN muốn xử lý rủi ro hệ thống hơn là rủi ro kinh tế. Đại Hội Đảng 14 đang biến chiếc ghế thủ tướng thành chiến trường quyền lực khốc liệt nhất.
Nếu đúng như những gì đang được lan truyền trong giới quan sát chính trị, ủy viên Bộ Chính Trị Trần Cẩm Tú bị buộc hy sinh quyền lực thực chất ở vị trí thường trực Ban Bí Thư để chuyển sang ghế chủ tịch nước không đơn thuần là sự sắp xếp nhân sự, mà là dấu hiệu của một sự điều chỉnh chiến lược sâu hơn. Điều này nằm trong việc thay đổi cách vận hành hệ thống sau Đại Hội Đảng 14. Họ muốn siết chặt kỷ cương, kiểm soát rủi ro chính trị, tăng cường giám sát nội bộ hơn là thực hiện đường lối tiếp tục cải cách, tăng trưởng kinh tế và đối ngoại.
Trong bối cảnh đó, đến lượt Trưởng Ban Tổ Chức Trung Ương Lê Minh Hưng được “xướng tên” như một nhân vật quyền lực mới. Ông này là nhân vật khá kín tiếng, không gây ồn ào dư luận, tuy nhiên, chính trường Việt Nam với những cuộc tranh giành quyền lực quyết liệt luôn diễn ra bằng những cuộc họp âm thầm thậm chí là rất lặng lẽ và kết quả cuối cùng có thể định đoạt sinh mệnh chính trị của cả một thế hệ cán bộ. Việc đồn đoán cho rằng, chiếc ghế thủ tướng Chính Phủ nhiệm kỳ tới hiện đang ở trạng thái giằn co trong từng chi tiết thỏa thuận giữa ông Hưng và ông Phạm Minh Chính phản ánh một cuộc đấu không tiếng súng nhưng đầy gió tanh mưa máu.
Hai cái tên đại diện cho hai kiểu quyền lực đối nghịch; một bên đang nắm giữ quyền lực Chính Phủ điều hành hành chính, chính sách kinh tế – xã hội một cách công khai; một bên đang nắm quyền lực tổ chức Đảng, kiểm soát sinh mệnh chính trị của toàn bộ hệ thống cán bộ trong âm thầm. Một bên phải liên tục hành động và chịu trách nhiệm lẫn áp lực dư luận, còn một bên càng kín tiếng thì càng ảnh hưởng càng sâu. Cả hai đang bị buộc phải tuân theo sự giàn xếp chiến lược mà Đảng CSVN đặt ra.
Ông Lê Minh Hưng, 55 tuổi, từng được đánh giá là mẫu nhân sự khá phù hợp với vai trò Chủ Tịch Nước, vị trí mang tính biểu tượng và cân bằng. Tuy nhiên, việc ông Hưng được nhắc tên ngồi vào chiếc ghế thủ tướng khi ông Chính về hưu, cho thấy CSVN đang muốn thi hành một phương án đưa quyền lực tổ chức Đảng lên trên quyền lực điều hành Chính Phủ. Vậy thì câu hỏi đặt ra, ông Hưng đủ điều kiện chính trị, phù hợp với vai trò mới hay không?
Xuất thân từ ngân hàng nhà nước, hiện đang là ủy viên Bộ Chính Trị – trưởng ban Tổ Chức Trung Ương và chưa thấy bị vướng tai tiếng lớn nào. Nếu Đại Hội 14, CSVN cần một thủ tướng sạch, kỷ trị thì ông đạt tiêu chuẩn. Tuy nhiên đã là thủ tướng, ngoài đạt tiêu chuẩn chính trị, còn phải có đủ năng lực điều hành kinh tế, phân bổ ngân sách, điều phối hoạt động hành chính-xã hội từ Trung Ương xuống đến địa phương, tầm ảnh hưởng chính trị chỉ đứng sau tổng bí thư. Ở điểm này, ông Hưng hoàn toàn thiếu kinh nghiệm, yếu thế hơn Thủ Tướng đương nhiệm Phạm Minh Chính.
Chưa kể, Hưng vốn là người thuộc phe Đảng, cha là Lê Minh Hương từng công tác ở ngành công an nên ít nhiều có sự hậu thuẫn của Tổng Bí Thư Tô Lâm nhưng không tuyệt đối, và bản thân ông cũng không cho thấy có phe nhóm địa phương thân tín. Trong khi đó, ông Phạm Minh Chính xuất thân từ ngành công an, có mạng lưới địa phương rộng và điều phối lợi ích xã hội. Đây là lợi thế của ông Chính mà ông Hưng khó có thể bù đắp trong thời gian ngắn và khó có cửa vượt mặt ông Chính.
Nhắc thêm, Phạm Minh Chính bước vào nhiệm kỳ thủ tướng trong một hoàn cảnh đặc biệt, Việt Nam bị ảnh hưởng nặng nề của đại dịch COVID-19, chuỗi cung ứng toàn cầu đứt gãy, nền kinh tế rơi vào trạng thái đóng băng, thất nghiệp và bất ổn xã hội tràn lan. Ở thời điểm đó, CSVN cần một người điều hành Chính Phủ ban hành những chính sách, chủ trương hành động nhanh và tức thời. Ông Phạm Minh Chính đáp ứng những điều cần thiết này thông qua việc liên tục ban hành các chỉ thị, nghị quyết từ chống dịch cho đến hỗ trợ kinh tế. Tầm ảnh hưởng chính trị của ông Chính được nâng lên khá cao.
Tuy nhiên, từ năm 2023, Việt Nam bước vào thời kỳ hậu COVID-19, kinh tế tiếp tục đi xuống, tăng trưởng GDP không đạt kỳ vọng, thị trường bất động sản đóng băng, hàng loạt doanh nghiệp rời khỏi thị trường… quan trọng hơn hết CSVN quay lại chiến lược ưu tiên ổn định hệ thống, kiểm soát và giám sát nội bộ, tiến tới chuẩn bị Đại Hội 14. Từ một người đang đứng ở đỉnh cao quyền lực nhanh chóng bị xét lại rằng, liệu ông Phạm Minh Chính có “vượt quá giới hạn” cho phép hay không? Rồi loạt vụ án tham nhũng, tiêu cực bị phanh phui làm giảm uy tín Chính Phủ, buộc ông Chính phải giải trình chính trị. Làm nhiều- sai nhiều, ghế thủ tướng trở thành ghế “nóng” dễ bị quy trách nhiệm nhất trong toàn hệ thống.
Ông Phạm Minh Chính cùng phe cánh bị thanh trừng, thỏa thuận quyền lực và chiến lựơc quản lý sau Đại Hội 14 mà CSVN nhắm đến là những lý do đưa Lê Minh Hưng vào cuộc đối đầu lẫn thỏa thuận với Thủ Tướng Chính.
Những năm cuối nhiệm kỳ Đại Hội 13, chính sự Việt Nam chứng kiến vai trò nổi bật của ban Tổ Chức Trung Ương, với hàng loạt quyết định điều động, luân chuyển cán bộ chủ chốt ở trung ương đến địa phương được triển khai dựa theo chủ trương tinh gọn bộ máy- tinh giản biên chế. Quyền lực của người đứng đầu tổ chức này ngày càng được củng cố. Ông Lê Minh Hưng ít làm nên gặp ít rủi ro, ảnh hưởng chính trị lại gia tăng. Trái lại, Thủ Tướng Chính không còn duy trì được quyền lực như thời đầu nhiệm kỳ, không gian hoạt động thu hẹp, kéo theo vai trò bị giảm khá rõ rệt.
Tuy nhiên, thật vội vã khi cho rằng ông Phạm Minh Chính sẽ thất bại trong cuộc chiến giữ ghế thủ tướng. Trên thực tế, tầm ảnh hưởng và tiếng nói chính trị của ông Chính vẫn còn khá mạnh. Ông vẫn xông xáo trong tất cả sự kiện liên quan đến kinh tế – xã hội. Ông vẫn thể hiện bản thân không thể thiếu trong vai trò cầm trịch bộ máy Chính Phủ. Và quan trọng hơn hết, kinh tế Việt Nam đang ở giai đoạn vừa khó khăn vừa nhạy cảm bởi ảnh hưởng thương chiến Mỹ-Trung, việc để một người còn thiếu kinh nghiệm như ông Lê Minh Hưng lên điều hành Chính Phủ thì sẽ tạo ra rất nhiều rủi ro.
Vì vậy, khả năng cao ông Phạm Minh Chính tiếp tục tái đắc cử ở nhiệm kỳ 14 (vấn đề tuổi tác, CSVN không ít lần vượt rào phút chót ) nhằm bảo đảm chiến lược ưu tiên kiểm soát nội bộ, không tệ nhưng khá tồi với vai trò một thủ tướng. Ở kịch bản này, ông Lê Minh Hưng tuy không được ngồi ghế thủ tướng nhưng vẫn không ở mức độ thất bại, bởi quyền lực tổ chức được khẳng định củng cố hơn.
Đại Hội Đảng 14 đến gần, rõ ràng ưu tiên hàng đầu của CSVN là không ở chỗ đặt mục tiêu đột phá, tăng trưởng kinh tế của đất nước, mà là ổn định nội bộ. Quyền quyết định nhiều vấn đề lớn được tập trung về Bộ Chính Trị và các ban Đảng, thu hẹp không gian quyền lực của Chính Phủ. Ông Phạm Minh Chính với chiếc ghế thủ tướng không còn quyền lực tự quyết, đang bị đưa lên bàn mổ.
The post Lê Minh Hưng giằng co ghế thủ tướng với Phạm Minh Chính appeared first on Saigon Nhỏ.










