
Yên Bái – mảnh đất trung du miền núi phía Bắc, nơi sông Hồng uốn lượn, mây chiều lãng đãng, và rừng Pơ Mu như những chứng nhân âm thầm của lịch sử.
Rừng cây này không chỉ là kho tàng thực vật, mà còn là biểu tượng của khí chất ngàn năm, nơi mùi hương gỗ thấm đẫm linh hồn đất Việt.
Cây Pơ Mu – nghe tên đã thấy phảng phất mùi trầm. Loài cây quý hiếm này có gốc tích từ tận Trung Hoa đại lục, nhưng chọn miền rẻo cao Yên Bái làm nơi cư ngụ lâu dài. Thân cây cao lớn, vỏ xám nâu, gỗ thơm dịu lại dai, bền, nhẹ và quý.
Gỗ Pơ Mu không mục, không mối, chống muỗi, trị ho. Từ làm nhà, đóng giường, đến đóng quan tài – gỗ Pơ Mu theo người Việt từ lúc sống tới khi chết. Từng ngôi nhà sàn vùng Tây Bắc lợp ván Pơ Mu đã trụ vững mấy trăm năm, chưa hề xiêu vẹo, khác xa với những công trình của chế độ CS “chất lượng cao” mới khánh thành mà mưa cái sập!
Rừng Pơ Mu ngày nay, tiếc thay, không còn nguyên vẹn. Do hương gỗ thơm, tinh dầu đắt, lại là biểu tượng của “đẳng cấp”, Pơ Mu bị khai thác không thương tiếc. Đỉnh núi, sườn rừng còn sót vài cây Pơ Mu già nua run rẩy như các cụ bô lão ngồi chầu chực bên đình làng – còn đó để nhìn đám hậu sinh mang cưa máy lên làm lễ “rước hương gỗ về xuôi.”
Mùi thơm gỗ Pơ Mu giờ không còn thơm nữa, mà nồng nặc mùi… phong bì và danh vọng. Nhìn rừng thưa lá, người dân chép miệng: “Gỗ này mà đem đóng hòm, chắc ông quan CS nào xuống suối vàng cũng còn thơm mùi đạo đức!”
Nếu rừng Pơ Mu là hồn đất Yên Bái thì Nguyễn Thái Học chính là máu của vùng đất ấy. Vị thủ lãnh của Việt Nam Quốc Dân Đảng, người thanh niên không cần học sử Tây mà làm nên sử Việt – cũng ngã xuống trên đất Yên Bái.
Chuyện rằng: ngày nọ thi cử, đề bài hỏi về Jules Ferry – cha đẻ của nền giáo dục bắt buộc tại Pháp. Nguyễn Thái Học chỉ đáp đúng một câu, vỏn vẹn mà bất hủ: “Người Việt Nam không hề biết tên người này!” Một phát súng mở đầu cho cả đời cách mạng, mở đầu cho khát vọng Cộng hòa giữa thời nô lệ.
Khởi nghĩa Yên Bái năm 1930, tiếng súng của những người mơ giấc độc lập giữa đêm trường nô lệ. Dù thất bại, nhưng cái khí tiết thì thành bất tử. Ngày Nguyễn Thái Học và 12 đồng chí bước lên đoạn đầu đài, trời Yên Bái như cúi đầu, còn rừng Pơ Mu chắc cũng buồn thương rơi lá.
Tiếng thét “Việt Nam muôn năm” của ông vang vọng cà rừng Pơ Mu lay cả đá núi, làm xanh cả cỏ đồi. Cô Giang, người yêu của ông, hôm sau cũng tự sát, để giữ trọn một tình yêu cách mạng, giữa thời mà phụ nữ chỉ được dạy may vá, nấu ăn, và vâng lời.
Nay nhắc tới Yên Bái, đừng chỉ nghĩ tới rừng, tới gỗ, tới tinh dầu… mà hãy nhớ: có một cái đầu từng rơi xuống đây vì độc lập, có một giấc mơ từng tắt giữa ban ngày, để Việt Nam được gọi tên bằng chính tiếng Việt của mình. Và giờ thời CS, nói tới Yên Bái, ai dám quên Phạm Sỹ Quý – người đã khiến báo chí, nhân dân và cả… rừng Pơ Mu lắc đầu ngao ngán. Giám đốc Sở Tài nguyên và Môi trường tỉnh Yên Bái tức là người “trông rừng,” “giữ đất,” “bảo vệ môi sinh,” nhưng lại là chủ nhân của biệt phủ nguy nga đồ sộ nhất tỉnh.
Biệt phủ ấy không được làm từ gỗ Pơ Mu, nhưng lại được dựng trên đất của dân, mồ hôi của dân, và công khai nằm ngay trung tâm thành phố – sừng sững như cột mốc đánh dấu: đây là nơi của quyền lực, tiền bạc và… quan hệ!
Khuôn viên 13 ngàn mét vuông, có hồ cá, bể bơi, cầu kiều, thảm cỏ, tượng đá, cây quý, đá cảnh – nói chung là đủ để dựng một phim trường cổ trang. Chỉ thiếu duy nhất một tượng gỗ Pơ Mu khắc hình… “cán bộ gương mẫu” để dân tới viếng thắp hương! Ai hỏi: “Tiền đâu xây vậy?” Thì đã có câu trả lời “rất cảm động”: là tiền mồ hôi, nước mắt của vợ con ông ấy! Ôi, mồ hôi vợ ông ấy chắc chiết xuất từ tinh dầu Pơ Mu, còn nước mắt thì chắc cất ra rượu Mao Đài, nên mới mua nổi núi, tậu nổi đồi như thế!
Khi báo chí đến hỏi thăm, một tay đầu gấu trấn cửa chặn đường, tuyên bố: “Đây là nhà của tao!” Làm đám phóng viên cắm đầu chạy như vịt bị đuổi. Có tay nọ liều mạng viết bài điều tra, bị Công An bắt tại trận khi đang nhận phong bì “bảo trì bút lực.” Người dân Yên Bái nhìn nhau thở dài: “Biết đâu mai mốt, cây Pơ Mu cũng phải đóng thuế đất vì nằm trong… khuôn viên nhà ông ấy!”
Yên Bái – nơi rừng Pơ Mu già từng ươm khí tiết cho người anh hùng Nguyễn Thái Học, cũng là nơi giờ đây đẫm mùi biệt phủ, mùi keo dán phong bì, và mùi thơm nhân tạo của quyền lực.
Rừng Pơ Mu đã cạn kiệt do đốn hạ bừa bãi, khí tiết cũng hao. Những cái đầu rơi ngày xưa nay đã thành đá bia, còn cái bụng phình to của quan lại thì đang trương lên như bong bóng nước, chực chờ nổ tung trong một cơn giông lương tri.
Ôi Yên Bái! Rừng Pơ Mu! Những cái đầu đã rơi và cái tham lam vô độ ăn không từ một thứ gì như Trương Tấn Sang một chóp bu của đảng CS từng thú nhận.
Cái anh hùng và cái đốn mạt, cả hai cùng nằm trên mảnh đất Yên Bái này, như hai đầu cán cân: một bên là lý tưởng vì nước vì dân, bên kia là phá sơn lâm huỷ diệt rừng Pơ Mu để xây biệt phủ.
(Melbourne)
The post Rừng Pơ Mu appeared first on Saigon Nhỏ.