
Có một khoảnh khắc tĩnh lặng len lỏi đến với bạn, ngay sau khi bạn nhận ra mình thôi không nghĩ về bản thân một thời gian.
Ít nhất là không theo cách thông thường. Không phải những lời bình luận nội tâm bất tận, những câu hỏi lặp đi lặp lại “giá như.”
Chỉ cần sự tĩnh lặng. Sự hiện diện. Âm thanh cuộc sống xung quanh.
Hầu hết mọi người dành cả đời để mắc kẹt trong câu chuyện của chính mình. Họ đắm mình trong suy nghĩ về những gì “chưa tốt, chưa đủ” trong cuộc đời. Mình sẽ làm việc này để đạt được chuyện đó? Làm sao để tránh được chuyện nọ, chuyện kia xảy ra? Đó giống như một vòng xoáy trong tâm trí.
Những suy nghĩ vẩn vơ trở thành hình nền trong tâm trí chúng ta. Và nếu bạn đã sống như vậy đủ lâu, sự bình yên gần như trở nên xa lạ.
Không phải chúng ta muốn đau khổ, chỉ là chúng ta chưa bao giờ học được cách để không đau khổ.
Điều gì sẽ xảy ra khi vòng xoáy dừng lại?
Đó là điều mà tác giả Lachlan Brown muốn khám phá trong bài viết này không phải với tư cách một nhà trị liệu phân tích các triệu chứng, hay một nhà sư khuyến khích sự buông bỏ, mà là một người đã nhìn thấy cả hai lưỡi dao.
Từ nỗi đau của việc suy nghĩ quá mức đến sự rộng mở của nhận thức chánh niệm. Brown đã hiểu rõ cả hai. Và ông đã học được, qua nhiều năm đấu tranh với tâm trí mình, rằng sự bình yên thực sự không đến từ một sự giác ngộ đột ngột, nó bắt đầu từ quyết định nhỏ nhất để quay trở lại khoảnh khắc này.
Hãy bước vào sự tĩnh lặng và xem nó tiết lộ điều gì.
Tâm trí suy nghĩ là một kẻ nói dối tài ba. Suy nghĩ của chúng ta thích suy đoán là hiện thực. Những dòng suy nghĩ theo cách kể lại, phán xét, diễn tập, hối tiếc. Những suy nghĩ giữ cho chúng ta “an toàn” bằng cách dò tìm, đoán trước nguy hiểm, dù là về thể chất hay xã hội.
Tâm trí rất hữu ích, nó giải quyết vấn đề, nhận ra các khuôn mẫu, dự đoán kết quả. Nhưng nếu không được kiểm soát, nó sẽ quay lại tấn công chúng ta.
Vòng xoáy không bắt đầu từ sự hỗn loạn, nó bắt đầu từ logic. Bạn nghĩ đến một tin nhắn mà bạn chưa trả lời. Sự chậm trễ đó có nghĩa là bạn có thể đã làm ai đó buồn. Rồi có thể họ đang tránh mặt bạn. Rồi các mối quan hệ của bạn trở nên mong manh. Rồi chính bạn cũng cảm thấy mong manh. Rồi sự xấu hổ ập đến.
Tất cả chỉ trong sáu mươi giây. Tâm lý học gọi đây là sự suy ngẫm – một quá trình nhận thức được đánh dấu bằng những suy nghĩ tiêu cực, lặp đi lặp lại. Nghiên cứu cho thấy nó có liên quan đến trầm cảm, lo âu và suy giảm khả năng giải quyết vấn đề.
Nhưng việc biết thuật ngữ này không ngăn chặn được vòng lặp. Vòng lặp dừng lại khi bạn ngừng đồng nhất với người kể chuyện trong tâm trí.
Đó là sự thay đổi đã thay đổi mọi thứ đối với tác giả. ông ngừng cố gắng tranh luận với những suy nghĩ của mình – và bắt đầu đơn giản là nhìn nó đến rồi đi, như những đám mây trên bầu trời xanh.
Có một đoạn trong biên niên ký The Wind-Up Bird Chronicle của Haruki Murakami, trong đó nhân vật chính ngồi dưới đáy một cái giếng cạn. Anh ta không chờ đợi điều gì – chỉ lắng nghe. Cảm nhận. Hiện hữu. Sự im lặng không tự giải thích được chính nó. Và đó chính là điểm mấu chốt.
Đó là cảm giác của một tâm trí tĩnh lặng.
Khi vòng xoáy dừng lại, khoảnh khắc trở nên tuyệt đối. Bạn không sống vì điều gì cả, bạn chỉ đang ở đây. Âm thanh của chiếc muỗng chạm lách cách vào tách. Cách ánh sáng mặt trời di chuyển trên tường. Khuôn mặt của một người lạ trên tàu, đầy bí ẩn và lòng tốt bình dị.
Nhận thức chánh niệm không phải là ép buộc bản thân phải hiện diện. Mà là để cho sự hiện diện là đủ.
Theo quan điểm Phật giáo, điều này phù hợp với sati, từ tiếng Pali thường được dịch là “chánh niệm,” nhưng chính xác hơn là nhớ chú ý. Không phải với sự căng thẳng, mà là với sự sáng suốt. Với sự tôn kính dành cho hiện tại.
Điều này làm tác giả nhớ đến một nhà sư ông gặp ở Chiang Mai, người đã nói: “Con không theo đuổi sự bình yên. Con hãy ngừng theo đuổi mọi thứ khác.”
Khi bạn ngừng suy nghĩ vẩn vơ, bạn không trở nên thụ động – bạn trở nên cởi mở.
-Sẵn sàng cho người khác, bởi vì bạn không còn diễn giải mọi cuộc trò chuyện qua lăng kính tự phán xét nữa.
-Sẵn sàng cho chính cơ thể mình, thứ đã luôn đòi hỏi được nghỉ ngơi, vận động hay chạm vào mà không được lắng nghe.
-Sẵn sàng cho cái đẹp – không phải để phân tích, mà là để đón nhận.
Lối sống này có một sự nhẹ nhàng. Nó không có nghĩa là những vấn đề của bạn biến mất. Nó có nghĩa là những vấn đề đó không còn định nghĩa khoảng cách giữa những hơi thở nữa.
Bây giờ, khi ngồi bên ai đó, dù là người thân hay người lạ, hãy cố gắng gặp gỡ họ trong sự tĩnh lặng, chứ không phải trong “chiến thuật.” Điều này làm thay đổi chất lượng kết nối.
Vòng xoáy luôn cố gắng đạt được điều gì đó. Nó tập trung vào tương lai, nỗ lực, và thiếu kiên nhẫn.
Nhưng cuộc sống không có vòng xoáy làm ta cảm thấy đã đủ. Bạn thức dậy và đánh răng mà không cần kể lể danh sách việc cần làm. Bạn vươn vai mà không cần xem giờ. Bạn bước đi mà không cần đích đến.
Không phải vì bạn đã “buông bỏ tham vọng”, mà vì bạn không phó thác sự bình yên của mình cho những kết quả trong tương lai.
Điều này không có nghĩa là bạn ngừng phát triển. Nó có nghĩa là bạn ngừng tin rằng hạnh phúc chỉ tồn tại ngay sau cột mốc tiếp theo.
Khi còn trẻ, ta thường nghĩ bình yên có nghĩa là kiểm soát mọi thứ. Giờ ta biết điều ngược lại. Bình yên là thứ xuất hiện khi bạn ngừng cố gắng kiểm soát những gì xảy ra tiếp theo.
Khi tác giả mới bắt đầu thực hành cách sống này, ông đã rất ngạc nhiên bởi cảm giác bình dị của nó. Không hề hưng phấn. Chỉ đơn giản là sạch sẽ. Giống như bước vào một căn phòng không có đồ đạc lộn xộn.
Vòng xoáy sẽ quay trở lại, và điều đó không sao cả.
Vấn đề không phải là sự hoàn hảo. Mà là việc nhận ra sớm hơn. Trở về với khoảnh khắc hiện tại mà không xấu hổ.
Hãy dừng lại trước khi bạn lặp lại cùng một lập luận đó. Nhẹ nhàng chuyển từ suy nghĩ sang hơi thở. Từ bình luận sang tiếp xúc.
Vòng xoáy là một thói quen, không phải là sự thật. Và bạn càng chứng kiến nó từ một nơi có nhận thức chánh niệm, sức mạnh của nó càng giảm đi.
Khi bạn ngừng suy nghĩ vẩn vơ, điều đó không có nghĩa là cuộc sống trở nên đơn giản, mà là bạn trở nên đơn giản hơn.
Không phải nhỏ bé hơn. Chỉ là rõ ràng hơn. Ít vướng mắc hơn. Bạn vẫn suy nghĩ, lên kế hoạch, phản ứng, nhưng từ một nơi hiện diện vững chắc thay vì sự tập dượt trong tâm trí.
Trong không gian đó, sự sáng tạo được mở rộng. Các mối quan hệ được thắt chặt hơn. Ngay cả đau khổ cũng trở nên dễ chịu hơn, bởi vì bạn không chống lại nó bằng suy nghĩ – bạn đang đón nhận nó bằng nhận thức.
Và nếu bạn cũng giống tác giả, bạn sẽ quên. Rồi nhớ. Rồi lại quên. Nhưng mỗi lần trở về đều như một lần trở về nhà. Và, thế là đủ.
(theo Hack Spirit – Lachlan Brown)
The post Ngừng chạy theo mọi thứ, bạn sẽ thấy bình yên! appeared first on Saigon Nhỏ.