Giải Trí

Về nơi gió cát

Qantas Boeing 747 cái tên nghe cứ như là một bài ca hoài niệm của đất nước chuột túi, viết tắt của “Queensland and Northern Territory Aerial Services,” ra đời năm 1920, khi nước Úc còn là thuộc địa phất phơ dưới lá cờ Anh Quốc và thổ dân vẫn săn kangaroo bằng giáo đá.

Ban đầu, Qantas chỉ là một anh bưu tá biết bay, chở thư từ trong vùng đất khô cằn, để bà con thổ dân nhắn gửi nhau vài lời thăm hỏi, vài dòng hỏi han giữa sa mạc đỏ cháy và bầu trời rộng mênh mông.

Thế mà tròn trăm năm sau, Qantas đã vươn mình thành một trong những hãng hàng không thương mại sống dai bậc nhất thế giới, sống sót qua bao thăng trầm lịch sử. Người Úc thương yêu Qantas như thương con gái thành phố, gọi bằng những cái tên trìu mến: Nữ hoàng của bầu trời (Queen of the Skies), hay Chị Kangaroo bay (The Flying Kangaroo), trắng tinh khôi, nhảy múa trên nền trời đỏ rực của xứ sở khô cằn.

advertisement

Qantas từng sở hữu tới 65 chiếc Boeing 747-400, loại máy bay lừng danh của Mỹ, được xem như thần điêu đại hiệp của ngành hàng không dân dụng hiện đại. Cứ nửa thế kỷ qua, con chim sắt lưng gù ấy đã cùng người Úc đi khắp năm châu bốn biển: từ Châu Á, Châu Âu đến Châu Mỹ, như thể trái đất này chỉ là sân sau của nước Úc mà thôi.

Dân giàu có, sang trọng thì ngồi First Class; mấy ông làm ăn thì chen chúc trong Business Class; còn dân thường, dân khố rách áo ôm như tui đây thì đành nằm co ro trong Economy Class, mà dân dã gọi là “hạng cá kèo.”

Nhưng nói thiệt nghe, dù có ngồi sát toilet, kế bên đứa bé khóc oang oang, hay ăn cái cơm hộp lạnh tanh, được cỡi máy bay Qantas là tui thấy hãnh diện lắm. Xưa giờ chỉ biết leo lên xe đò, xe lam hay xe bò, giờ được bay mút chỉ lên trời xanh, ai mà không mát lòng mát dạ chớ? Đừng có kiểu “được voi lại đòi Hai Bà Trưng”!

Chỉ có hãng Airbus của Châu Âu dám đối chọi với Boeing của Mỹ, còn mấy cha Liên Xô cũ làm ra cái “Tupolev” thì thôi rồi, khỏi nói! Máy bay gì mà đi như xe bus rung lắc, hạ cánh nghe “rầm” như xịt lốp. Mỗi lần nhắc tới chuyến bay Tu-134 của Vietnam Airlines rớt năm 1988 ở ngoài ruộng Thái Lan, người ta còn kinh hồn bạt vía, Bộ trưởng Giáo dục Hà Nội lúc đó trên chiếc Tu-134 chắc cũng ướt quần xà lỏ.

Đời mà! Không có gì trường tồn dưới ánh mặt trời, kể cả con Boeing 747 huyền thoại. Dù bền bỉ đến mấy, nó cũng già nua, mỏi gối chồn chân, lại còn uống xăng như trâu uống nước, thải ra khói đen sì làm trái đất nóng lên như nồi lẩu mắm.

Nhiều hãng lớn như United Airlines, Delta của Mỹ đã cho những con chim sắt này về hưu non từ lâu. Qantas cũng không ngoại lệ. Ban đầu định cho các em ấy “rút lui chiến thuật” từ từ, dự kiến tới cuối năm 2020 mới chính thức chia tay. Tháng Bảy 2020, nguyên đội Boeing 747 của Qantas nghỉ hưu đồng loạt, gần 6,000 tên gồm phi công, tiếp viên, kỹ sư bảo trì lặng lẽ dọn đồ đi kiếm “jobs” khác.

Bấm đốt tay tính lại, Boeing 747 đã phục vụ dân Úc nửa thế kỷ, một quãng đường gắn bó dài đằng đẵng, không thể ra đi lặng lẽ như con ma nhà họ Hứa. Vì thế, Qantas quyết định tổ chức ba chuyến bay chia tay hoàng hôn, cho bà con được “bay chơi một vòng” trên chiếc máy bay huyền thoại trước khi nó vĩnh viễn đi xa.

Ngày 22 Tháng Bảy 2020, chiếc Boeing cuối cùng, số hiệu VH-OEJ, thực hiện chuyến bay tạm biệt trên bầu trời Sydney. Không chở ai đi đâu, nó chỉ bay vòng vòng như một con chim già vẫy cánh chào bà con lần cuối, trước khi về nơi không đường trở lại. Nơi đó là nghĩa địa máy bay Mojave, nằm giữa sa mạc mênh mông ở tiểu bang California. Từ một biểu tượng tự hào, con Boeing 747 lừng lẫy một thời giờ xếp hàng chờ bị xẻ thịt, tháo từng con ốc, rã từng miếng ghế, bán ve chai, bán đồng nát.

advertisement

Logo Kangaroo bay trên thân máy bay giờ không còn nhảy múa giữa trời cao nữa. Không còn những buổi sáng tinh mơ kéo vali lóc cóc ra phi trường, len lỏi qua đám đông để bước vào con chim sắt lưng gù, bụng to như bà bầu tám tháng. Không còn nghe tiếng động cơ gầm lên rồi lao ra đường băng, như một con voi khổng lồ học bay. Không còn cảm giác tim đập thình thịch khi bánh máy bay rời mặt đất, mang theo mọi âu lo về phía sau.

Tui nhớ lần đầu tiên thấy con Boeing 747 đáp xuống phi trường Tân Sơn Nhứt, mấy đứa tụi tui ùa ra, ngước cổ lên nhìn, tưởng như thấy ông Bụt cưỡi máy bay về cứu dân nghèo. Giờ thì dân nghèo vẫn nghèo, ông Bụt chưa thấy đâu, mà con Boeing 747 thì đã bay xa rồi.

Nó bay đi như giấc mơ tuổi thơ, như những năm tháng xưa, khi đi nước ngoài là cả một ước mơ lớn lao, và chiếc 747 là con thuyền chở hy vọng. Ai từng đi vượt biên bằng thuyền thúng, xuồng máy mới thấy cái vé máy bay – dù hạng cá kèo – cũng là vé thoát kiếp, là cầu nối giữa mất mát và đoàn tụ, giữa khốn khó và tự do.

Bây giờ, máy bay mới to hơn, nhanh hơn, tiết kiệm hơn. Nhưng không cái nào thay thế được cái cảm giác ngồi trên lưng Qantas 747, con chim sắt lưng gù ấy. Nó như chiếc xích lô máy biết bay: chậm, ì ạch, ồn ào, nhưng đầy kỷ niệm.

Người Úc có thể quên tên thủ tướng này hay toàn quyền kia, nhưng không thể quên tên Qantas Boeing 747.

Người Việt có thể quên mặt ông phi công, nhưng không bao giờ quên ngày mình rời Phi trường Ninoy Aquino của Manila, Philippines xứ sở ngàn đảo –lần đầu bằng chiếc Boeing 747 trong đời lưu vong ngàn dặm biển.

Vì vậy, khi chiếc máy bay Qantas 747 cuối cùng gập cánh trên trời, lòng tôi rưng rưng như mất một người bạn cũ. Một người bạn đã chở hàng triệu giấc mơ qua bầu trời, không cần biết giấc mơ ấy nhỏ nhoi hay cao sang.

Chỉ biết rằng, từ nay bầu trời sẽ vắng bóng dáng hình thân quen, và những câu chuyện bay giờ chỉ còn được kể lại như chuyện cổ tích, dưới mái hiên, bên tách cà phê đậm đà và tiếng thở dài tiếc nuối một thời đi không trở lại.

(Melbourne)

The post Về nơi gió cát appeared first on Saigon Nhỏ.

Show More
Back to top button