Tâm Lý

Chuyện gì ẩn sau người ‘có tuổi’ nhưng không có bạn

Những người lớn tuổi khăng khăng rằng mình “ổn” khi không có bạn bè không hề cố lừa dối bạn. Họ đang cố gắng tự thuyết phục bản thân rằng cuộc sống họ đang sống chính là cuộc sống mà họ chọn.

Họ xây dựng những lý lẽ biện minh phức tạp cho sự cô lập của mình, biến sự nỗ lực thành đức tính, biến cô đơn thành sự tự lập. Nó là một điều gì đó phức tạp hơn: một chiến lược sinh tồn, một hình thức tự vệ, thậm chí có thể là một kiểu tư duy mang tính triết lý .

Điều đau lòng là họ thực sự cô đơn, và những gì họ đang làm để tránh không bị tổn thương hơn nữa. Thay vì chỉ đơn thuần là cô đơn, họ đang thực hiện một chiến lược sinh tồn tinh vi để đối phó với nỗi đau và cảm giác bị bỏ rơi. Dưới đây là những điều ẩn nấp phía sau vỏ bọc “ổn” của họ:

advertisement

Tự thuyết phục và bào chữa: Họ không lừa dối bạn mà đang cố gắng lừa dối chính mình. Bằng cách sửa đổi lịch sử cá nhân, họ biến những sự mất mát trong quá khứ thành một “lựa chọn khôn ngoan” và sự cô lập hiện tại thành một “đức tính” của người mạnh mẽ, độc lập.

Người bạn đại học đó ư? Chúng tôi chưa bao giờ thực sự thân thiết đến thế. Cặp vợ chồng mà tôi từng đi nghỉ cùng ư? Họ chia tay rồi. Người hàng xóm mà tôi uống cà phê cùng nhiều năm ư? Bà ấy đã chuyển đi.

Vậy thì họ đâu nhất thiết phải có thêm những mối quan hệ đó!

Tối đa hóa tương tác tối thiểu: Chuyến đi đến cửa hàng tạp hóa của bác Thảo mất gần ba tiếng. Không phải vì bác chậm chạp, mà vì đây được coi là mối quan hệ xã hội của bác trong tuần. Bác trò chuyện với thu ngân về thời tiết, hỏi dược sĩ những câu hỏi mà bác đã biết câu trả lời.

Những cuộc trò chuyện ngắn ngủi với thu ngân, dược sĩ hay nhân viên ngân hàng không phải là ngẫu nhiên, mà là những “sự kiện xã hội” quan trọng trong tuần của họ. Họ cố gắng kéo dài những tương tác này để tạo ra ảo giác về sự kết nối.

Triết lý hóa sự cô độc: Họ biến sự cô lập thành một “huy hiệu danh dự,” sử dụng những triết lý về sự độc lập để che giấu sự cô đơn. Họ nói rằng họ không cần ai, nhưng thực chất đó là một lớp áo giáp bảo vệ họ khỏi việc thừa nhận sự tổn thương.

Hãy hỏi về đời sống xã hội của họ, và họ sẽ bắt đầu một bài thuyết giảng về sự độc lập. Họ không cần bất kỳ ai. Họ sẽ trích dẫn Thoreau, đề cập đến các khái niệm Phật giáo về sự không ràng buộc, khăng khăng rằng sự cô độc là một lựa chọn mà chỉ những người mạnh mẽ mới có thể thực hiện.

Họ biến nỗi cô đơn thành sự vượt trội về mặt đạo đức. Càng cô lập, họ càng khăng khăng rằng đó là dấu hiệu của sức mạnh chứ không phải là triệu chứng của sự mất kết nối.

advertisement

Lấp đầy sự im lặng: TV nhà cô Ngân luôn bật, ngay cả khi cô không xem. Đài phát thanh các cuộc trò chuyện luôn mở trong phòng. Có khi cô ngủ thiếp đi vì podcast và thức dậy vì chương trình buổi sáng. Ngôi nhà không bao giờ yên tĩnh.

Tiếng ồn liên tục từ TV, radio hay podcast không phải để giải trí mà là để tạo ra “ảo giác về sự đồng hành.” Những giọng nói đó trở thành bạn bè thân thiết, không bao giờ làm họ thất vọng hay rời bỏ họ.

Xây dựng thói quen cứng nhắc: Lịch trình cố định, lặp đi lặp lại không chỉ để sống ngăn nắp mà còn để lấp đầy khoảng trống mà bạn bè từng có. Nó giúp họ không còn thời gian để cảm thấy cô đơn hay đối mặt với sự bất trắc của các mối quan hệ.

Họ sẽ nói với bạn rằng họ thích thói quen của mình, rằng nó giúp họ khỏe mạnh và ngăn nắp. Điều họ sẽ không nói ra là thói quen lấp đầy khoảng trống mà bạn bè từng có. Tối thứ Sáu không hề cô đơn nếu họ đã có lịch đi bộ. Chiều Chủ nhật không hề trống rỗng nếu được dành riêng cho việc chuẩn bị bữa ăn.

Khi mỗi giờ đều được tính toán kỹ lưỡng, sẽ không còn thời gian để cảm thấy cô đơn. Không có cơ hội cho điều bất ngờ – cái mà họ sợ – xảy ra.

Chia sẻ không đúng chỗ: Người làm tóc biết về kết quả nội soi đại tràng của họ. Nhân viên siêu thị nghe tin cháu trai họ ly hôn. Những người hoàn toàn xa lạ nhận được hàng loạt thông tin cá nhân vì những tương tác này mang lại cảm giác an toàn hơn sự thân mật thực sự.

Họ có thể chia sẻ chuyện riêng tư với người lạ nhưng lại chỉ đưa ra những câu trả lời hời hợt với chính con cái của mình. Điều này cho thấy họ tìm kiếm sự an toàn trong những tương tác không có rủi ro, không cần gắn kết hay trách nhiệm.

Hoạt động thay thế kết nối: Lịch trình dày đặc các cuộc hẹn với bác sĩ, mua sắm hay các lớp tập thể dục khiến họ có vẻ bận rộn. Tuy nhiên, họ chỉ ở “bên cạnh mọi người chứ không ở bên trong họ.” Hoạt động liên tục này tạo ra ảo tưởng về sự gắn kết xã hội, nhưng nó sụp đổ ngay khi họ trở về căn nhà trống trải.

Họ sẽ nói với bạn rằng họ bận rộn, thậm chí quá bận rộn, như thể chuyển động có thể thay thế ý nghĩa. Họ tham dự các sự kiện, nơi họ ngồi giữa những người xa lạ. Họ tham gia các nhóm nhưng không bao giờ tiến xa hơn những lời xã giao hời hợt. Họ hiện diện nhưng không tham gia, hữu hình nhưng không được nhìn thấy.

Tóm lại, những người lớn tuổi này đang dùng toàn bộ năng lượng để duy trì một ảo tưởng: rằng sự cô lập là do họ lựa chọn, không phải do hoàn cảnh. Việc thừa nhận sự cô đơn đối với họ giống như thừa nhận một thất bại. Hành động này không phải là sự yếu đuối hay dối trá, mà là một cơ chế sinh tồn trong một xã hội nơi tuổi già thường bị coi là vô hình và sự tổn thương là điều đáng xấu hổ. Họ không chọn cô lập, họ chỉ đang thích nghi theo cách duy nhất mà họ biết.

Trong một nền văn hóa coi trọng sự độc lập hơn kết nối, việc thừa nhận bạn cần mọi người cũng giống như thừa nhận thất bại. Vì vậy, họ tỏ ra bằng lòng, hy vọng rằng nếu họ khăng khăng rằng mình ổn đủ lâu, có thể điều đó sẽ trở thành sự thật

(theo VegOut)

The post Chuyện gì ẩn sau người ‘có tuổi’ nhưng không có bạn appeared first on Saigon Nhỏ.

Show More
Back to top button